Chương 2236: Nghĩa trang phía sau núi Phiếu Miếu phong
Chương 2236: Nghĩa trang phía sau núi Phiếu Miếu phongChương 2236: Nghĩa trang phía sau núi Phiếu Miếu phong
"Ra mắt Tửu Cuồng trưởng lão!"
"Trưởng lão, sao ngài lại đi ra từ nghĩa trang của lão chưởng môn, có phải đi tế bái lão chưởng môn không?" Các đệ tử vô thức hỏi thăm.
"A?" Tửu Cuồng ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn vê phía nghĩa trang ở giữa sườn núi, trong mắt tràn đầy mờ mịt: "Vừa rồi không phải ta đang ngủ sao, sao lại đến nghĩa trang?"
Hắn rất hoang mang.
Không bao lâu sau, Tửu Cuồng lắc đầu, quơ lấy hồ lô rượu bên hông rồi bỗng nốc mấy ngụm rượu, sau đó nhẹ nhàng đi dọc theo thêm đá bước xuống núi.
Một khắc sau, Sư U U xuất hiện trước cửa nghĩa trang của lão chưởng môn, nhìn mộ bia, chẳng biết tại sao trong lòng nàng có cảm giác quen thuộc rất kỳ quái, thế là đi vào trong đó bái ba bái.
Sau đó nàng rời khỏi.
Lại một khắc sau, một lão giả áo trắng tóc trắng cầm phất trân trong tay xuất hiện ở nghĩa trang, năm thanh niên thiên kiêu đi theo phía sau nhìn chăm chú vào mộ bia của lão chưởng môn mà không nói gì.
Trên bầu trời, Thiên đạo Thần Châu quan sát nghĩa trang phía dưới, ánh mắt rơi xuống bia mộ, cứ cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
"Ảo giác sao?" Thiên đạo Thần Châu cảm thấy mờ mịt.
Trong Hư Vô giới, Tam Túc Kim Thiềm đứng thẳng bằng chân sau, hai chân trước đỡ cần câu cá, chợt phát hiện trong hư không có hai ly rượu hiển hiện, bên trong chứa rượu thuốc của Long Nhân tộc đến từ Phiếu Miểu tông, toả ra khí tức hương thuần.
Tam Túc Kim Thiềm cười cười, ném cần câu cá xuống rồi bưng lấy một ly rượu trong đó, uống một hơi cạn sạch.
"Miêu ÔI" Sâu trong Tử Trúc lâm truyền đến âm thanh hơi tức giận của Hư Vô Thú, hình như là nổi nóng vì Tam Túc Kim Thiềm không đưa ly rượu đến cho nó.
"Muốn uống rượu thì tự đến uống, khi không có người ngoài, ta cũng không nuông chiều ngươi." Tam Túc Kim Thiềm bình tĩnh nói.
"Miêu Ô!" Tiếng kêu của Hư Vô Thú càng lộ vẻ tức giận, sau một khắc, nó xuất hiện bên người Tam Túc Kim Thiềm, tung một cước đá bay hắn mấy trăm mét, sau đó mới dùng vuốt mèo nâng chén rượu lên, thè đầu lưỡi màu hồng liếm láp lấy rượu thuốc.
Sau một hồi, Hư Vô Thú ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ hồi ức, cứ như đang nhớ về lão hữu.
Diệp Phong cũng không biết những việc này.
Giờ phút này, hắn đang tập trung tinh thân cải tạo bút Mã Lương, phát hiện trận văn quả thực phức tạp, cũng may ngộ tính của hắn tăng cường rất nhiều, tu vi cũng tiến bộ nên có thể ứng phó.
Âm ầmI
Đợt đại kiếp cấp tốc giáng lâm.
Bút Mã Lương tắm mình trong lôi kiếp.
Ba ngày ba đêm sau, chiếc bút lông này đã thu nhỏ đến kích thước bình thường chừng chiếc đũa, dài một thước, cán bút có màu vàng kim, mặt ngoài lóe ra tử quang. Lông trên đầu bút thì có màu trắng bạc.
Hình dạng của nó càng đẹp hơn so với trước kia.
"Thạch Lỗi, trở về đi! Ta đã cải tạo xong bút Mã Lương, ngươi cầm đi thử một lần, hẳn sẽ yêu thích không buông tay.' Diệp Phong cười nói.
Thạch Lỗi cấp tốc trở lại bên người.
"Bút lông thật xinh đẹp.”
Nhìn thấy bút Mã Lương sau thăng cấp, Thạch Lỗi yêu thích không buông tay, không ngừng vỗ nhẹ lên cán bút, phát hiện những tử quang kia đều là trận văn pháp tắc ảo không gì sánh được.
Hắn thử lý giải, lại phát hiện quá khó khăn.
Nếu cưỡng ép ghi nhớ thì sợ là sẽ làm mình đầu đau muốn nứt, đành phải chậm rãi tìm tòi.
"Ngươi thử một lần trước xem." Diệp Phong nhắc nhở.
"Được rồi." Thạch Lỗi cầm bút Mã Lương, bởi vì đây đã là thần binh bản mệnh của hắn, cho nên sau khi thích ứng nửa khắc liền biết nên sử dụng như thế nào.
"Tiên Đế binh tâng ba mươi tư!"
"Không đúng, cái này chỉ là biểu tượng, hiện tại phẩm giai của bút Mã Lương là Tiên Đế binh tâng năm mươi, nhưng có thể căn cứ thực lực của bản thân ta mà điều tiết đẳng cấp, giúp ta phát triển tới trình độ hoàn mỹ.”
“Thật là nhân tính hóa!"
Thạch Lỗi khen không dứt miệng.
Diệp Phong nói: "Bút Mã Lương tương tự với Tịch Diệt Trường Mâu của Tịch Diệt Tiên Đế, phẩm giai của nó rất cao, nhưng có thể căn cứ vào tu vi của người sử dụng để tiến hành điều chỉnh."
"Ừm”' Thạch Lỗi gật đầu.
"Đây là chín loại nguyên liệu gồm Băng Sương Hàn Liên chuyên dụng luyện chế Cửu Chuyển Huyền Đan, ngươi sử dụng bút Mã Lương vẽ ra bọn chúng, sau đó thử tiến hành Hư Không Tạo Vật."
Diệp Phong vung vẩy cánh tay.
Chín loại tiên dược bao gồm Băng Sương Hàn Liên thật sự đã lơ lửng trước mặt Thạch Lỗi để hắn học tập.
"Vâng." Thạch Lỗi gật đầu, bắt đầu nghiên cứu.
Phẩm giai của chín loại tiên dược không cao lắm, chủ yếu là cấu tạo phức tạp, sản lượng ít, hơn nữa ẩn chứa năng lượng đặc thù nên nghiên cứu cũng không dễ dàng.
Cũng may Thạch Lỗi thu được bút Mã Lương sau thăng cấp, năng lực sáng tạo tăng nhiều nên có thể đảm nhiệm công việc này.
Hắn trở lại Phiếu Miểu phong bắt đầu bế quan.
Diệp Phong cũng rời khỏi Vũ Trụ trở lại tiểu viện trung tâm trên đỉnh Phiếu Miểu phong, ngồi bên cạnh Ánh Nguyệt Thần Tuyền.
"Chưởng môn, ta tới bóp vai cho ngài!"
Khí linh Tiên Linh Nhi của Ánh Nguyệt Thần Tuyền hiển hóa ra chân thân, đôi tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ đặt lên bờ vai của Diệp Phong, chủ động bóp vai đấm lưng cho hắn.
"Rất tốt, rất dễ chịu." Diệp Phong lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong đi lại trên thêm đá Phiếu Miểu phong, cảm ngộ chân lý thiên địa, bất tri bất giác liền đi tới nghĩa trang phía sau núi, hắn đẩy cửa bước vào.
"A, có người từng đến đây?"
Diệp Phong kinh ngạc phát hiện cỏ trên mộ phần của lão chưởng môn đã bị cắt mất, mộ bia cũng được lau dọn sạch sẽ, giống như có người đặc biệt tới đây dọn dẹp.
"Sẽ là ai chứ?" Diệp Phong rơi vào trầm tư.
"Có lẽ là những đệ tử cũ bọn Vân Kiệt, Kiều Kiều, bọn họ là đệ tử của lão chưởng môn, tới tế bái lão chưởng môn rất bình thường." Hắn phân tích như vậy.
Sau đó Diệp Phong lấy ra các loại gà vịt thịt cá, còn có rất nhiều rượu ngon rồi đặt lên phiến đá trước mộ bia.
"Sư huynh, mặc dù chúng ta chỉ gặp mặt mấy lần, sống chung có vài ngày, thậm chí hiện nay ta cũng không nhớ rõ hình dạng của huynh, nhưng huynh yên tâm đi, huynh đã giao tông môn vào tay ta thì ta nhất định sẽ cố gắng giúp Phiếu Miểu tông danh chấn hoàn vũ!"
"Đây, cạn ly rượu này!" Diệp Phong nâng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Sư huynh, hẳn huynh cũng không uống rượu được, cho nên ta uống giúp huynh!"
Nói xong, hắn uống cạn sạch rượu trước mộ bia rồi ợ ra một tiếng, lập tức cảm thấy không thú vị.
"Sư huynh, lúc rảnh ta lại đến!"
Diệp Phong để lại gà vịt thịt cá, lại rót đầy rượu vào ly rồi mới chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.