Chương 2242: Tiếng chuông dẫn lối
Chương 2242: Tiếng chuông dẫn lốiChương 2242: Tiếng chuông dẫn lối
Âm ầmI
Lôi kiếp mịt mù hội tụ trên trời cao, hấp dẫn sự chú ý của các tu sĩ tại đại lục Thần Châu.
"Ngày nào Phiêu Miểu Tông cũng có sét đánh!"
"Lần này có vẻ không giống trước. Hình như có người đang đột phá cảnh giới bất tử. Hâm mộ quá đi."
"Là đại đệ tử của Phiêu Miểu Tông, Thạch Lỗi!"
"Lại là hắn!"
Cường giác khắp nơi thán phục sát đất.
"Đại sư huynh sắp đột phá cảnh giới Tiên Đế tầng ba mươi tư. Chẳng lẽ huynh ấy sẽ trở thành đệ tử thứ hai bước vào cảnh giới bất tử bất diệt, sau Mặc sư tỷ sao?"
Các đệ tử Phiêu Miểu Tông cũng chăm chú quan sát.
Bên bờ linh hô. Diệp Phong câu được một con cá lớn, sau khi xử lý sạch sẽ, hắn gác nó lên lửa nướng. Vì trước đó tẩm không ít gia vị, nên khi nướng lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
“Đây là một chuyện vui đáng ăn mừng.'
Diệp Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Thạch Lỗi, khóe miệng hơi cong lên.
Diệp Phong vừa mới nâng cấp chuông thần Thiên Phú.
Hiện giờ, nó vừa có thể thức tỉnh linh hôn ngủ say, vừa có thể trấn an linh hồn, khiến tâm tình người nghe thanh thản, là thần dược để diệt trừ tâm ma.
Điển hình là cảnh tượng vừa nãy.
Chuông thần Thiên Phú chỉ vang lên một tiếng đã giúp Thạch Lỗi đang trong tình trạng tâm phiền ý loạn bình tĩnh trở lại, trấn áp tâm ma, đồng thời dẫn lối cho hắn.
Trên đảo Phù Không, Thạch Lỗi phát hiện bút Mã Lương vậy mà lại chui vào thức hải của hắn, vung vẩy mực nước bên trong, họa ra vài gã đàn ông lực lưỡng mặc giáp vàng.
Bọn họ đang bảo vệ Thạch Lỗi.
Ong!
Bút Mã Lương tự động giải phong, bộc phát lực lượng thuộc vê Tiên Đế tâng ba mươi tư, vẽ một gốc đàn hương đang cháy, hương thơm nồng đậm tản ra giúp tâm tình Thạch Lỗi bình phục lại, cuối cùng cũng có thể toàn tâm toàn ý phá cảnh.
Sáng sớm hôm sau, lôi kiếp đáng sợ đầu tiên bổ xuống từ rặng mây đen kịt phủ trên đỉnh đầu Thạch Lỗi. Song lôi kiếp còn chưa bổ vào người hắn thì đã tiêu tán dưới tay thủ vệ được họa thành từ bút Mã Lương.
"Bút Mã Lương lợi hại quá." Thạch Lỗi nhịn không nổi phải tán dương.
Bút Mã Lương hơi hếch bút lên, nom như thể một người hếch cằm lên vì đắc chí, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Đoàng đoàng!
Lôi kiếp kinh người đánh xuống không ngớt, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của bút Mã Lương, Thạch Lỗi vượt qua lôi kiếp một cách dễ dàng, đột phá cảnh giới bất tử bất diệt trong truyền thuyết.
Chỉ một giây sau, Thạch Lỗi cảm thấy thân hồn mình run rẩy kịch liệt, sau đó thoát ly khỏi bản thể chỉ trong nháy mắt, hướng tới một khoảng không hư vô. Trong tình thế cấp bách, Thạch Lỗi chỉ kịp chộp lấy bút Mã Lương của mình, kế đó liên xuất hiện tại một nơi không thấy được năm ngón.
"Ngươi còn nhớ đường về không?"
Thạch Lỗi nhìn bút Mã Lương trong tay, phát hiện chiếc lông trắng trên ngòi bút lắc lư trái phải, như thể đang lắc đầu.
"Xem ra chúng ta bị vây ở đây rồi."
Thạch Lỗi lo lắng không thôi. Hắn bắt đầu quan sát xung quanh để tìm lối ra, ngặt một nỗi bay tới hướng nào cũng không tìm thấy lối thoát trong tâm trí.
"Hỏng chuyện rồi!"
"Chắc chắn là ta bị kẹt ở đây rồi!"
"Đây là một kiểu tâm ma dị thường sao?"
Vẻ lo lắng không yên hiện rõ mồn một trên nét mặt của Thạch Lỗi.
Đông!
Bỗng nhiên ở đằng xa có tiếng chuông ngân vang.
Thạch Lỗi biến sắc, phát hiện âm thanh này rất quen thuộc, tựa như là tiếng chuông của chuông thần Thiên Phú.
"Tốt quá rồi!"
Thạch Lỗi lắng tai nghe. Một lúc sau, tiếng chuông lại vang lên lân nữa, giúp Thạch Lỗi đoán ra phương hướng tạm thời. Sau đó, Thạch Lỗi cấp tốc bay đi.
Đông!
Tiếng chuông thần Thiên Phú vẫn vang lên không ngừng, còn càng ngày càng dồn dập, dẫn lối cho Thạch Lỗi. Thạch Lỗi bay hết tốc độ, đôi con ngươi căng ra, chưa từng chớp dù chỉ một lần.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Thạch Lỗi cũng nhìn thấy một vùng đất hùng vĩ. Sau khi đẩy cánh cửa trước mặt ra, Thạch Lỗi phát hiện ý thức của mình đã trở về hiện thực. Hắn từ từ mở mắt.
Ánh mắt quét xung quanh một lượt, Thạch Lỗi phát hiện bản thân đang ở trên đảo Phù Không, xung quanh đều là những cảnh tượng thân quen hằng ngày, cuối cùng cũng trút ra một hơi nhẹ nhõm.
"Coi như về rồi." Thạch Lỗi vẫn còn sợ hãi.
Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, thời điểm đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư lại gặp tình huống nguy hiểm đến vậy. Nếu không ngờ chuông thần Thiên Phú dẫn lối, ý thức của hắn sẽ vĩnh viễn lạc lối trong hư vô, tận đến khi tan thành mây khói.
"Thấy thế nào?" Giọng nói của Diệp Phong bỗng nhiên vang lên.
Thạch Lỗi còn chưa kịp đáp lại thì đã xuất hiện ngay bên cạnh linh hồ. Hắn ngẩng đầu, thấy Diệp Phong đang ngôi thả câu trên tảng đá.
"Chưởng môn sư thúc, là ngài gõ chuông thân Thiên Phú, giúp đệ tử quay vê sao?" Thạch Lỗi cất tiếng hỏi.
"Phải, cũng không phải." Diệp Phong nói, Ta chỉ là nâng cấp chuông thần Thiên Phú mà thôi. Hiện giờ, thi thoảng nó sẽ kêu lên, tịnh hóa tâm linh và dẫn lối cho các ngươi."
"Hóa ra là thế. Vậy vẫn là nhờ chưởng môn sư thúc rồi, nếu không nhờ ngài cải tạo chuông thần Thiên Phú, ý thức của ta cũng vô pháp quay về." Thạch Lỗi chắp tay.
Diệp Phong hỏi: "Giờ ngươi đã đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư, có thọ nguyên vô tận, trường tồn với thiên địa. Sau này phải gắng sức tu hành, tranh thủ đột phá Tiên Đế tâng một trăm."
Diệp Phong không nhắc tới Thiên Đạo Cảnh, bởi vì còn quá xa vời.
Trong vũ trụ song song, mỗi Nguyên Hội sẽ xuất hiện một cường giả Thiên Đạo Cảnh. Nhưng dù là những thiên kiêu tuyệt đỉnh ấy, cũng chưa chắc sẽ đột phá được cảnh giới này.
Ngay cả Diệp Phong cũng không dám đánh cược.
"Nhất định đệ tử sẽ cố gắng!" Thạch Lỗi chắp tay, sau đó thỉnh giáo Diệp Phong một vài vấn đề tu hành, hiểu ra không ít thứ.