Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1988 - Chương 2243: Tiếng Chuông Dẫn Lối

Chương 2243: Tiếng chuông dẫn lối Chương 2243: Tiếng chuông dẫn lốiChương 2243: Tiếng chuông dẫn lối

Nửa ngày sau, Thạch Lỗi rời khỏi linh hồ, mang theo một ít đồ cúng, tiến vào mộ phần ở sau núi Phiêu Miểu Phong.

Kẽo kẹtl

Thạch Lỗi đẩy cửa gỗ, bước vào bên trong. Hắn phát hiện cỏ trên mộ phần lão chưởng môn đã được cắt tỉa, chỉ cao chừng một tấc, nom cực kỳ ngay ngắn.

Trước mộ bia còn có đồ cúng.

"Chẳng lẽ có người tới tế bái sao?"

Thạch Lỗi gãi đầu, đặt đồ cúng xuống, rót đầy một chén rượu rồi tự nhủ: "Sư phụ, đồ nhi tới thăm ngài.'

"Mới đó đã gần mười năm rồi."

"Sư phụ, ngài nói nếu trên thế gian này có Cửu U Địa Phủ, vậy ngài ở bên đó thế nào? Có người may y phục, dệt dày cho ngài không?”

"Ngài, có cô đơn không?”

Thạch Lỗi nói xong, vành mắt đỏ lên.

Từ thuở nhỏ hắn đã được lão chưởng môn mang về Phiêu Miểu Phái, sinh sống hơn hai mươi năm nên tình cảm cực kỳ sâu sắc. Dù lão chưởng môn tạ thế, nhưng hắn vẫn nhất quyết lưu lại Phiêu Miểu Phải, không ngừng cố gắng.

"Nói đi cũng phải nói lại, chưởng môn sư thúc thật lợi hại. Sao lúc con còn bé, ngài lại không nhắc tới một vị sư thúc có thiên tư tuyệt đỉnh như vậy chứ?"

"Ngài biết không, dưới sự dẫn dắt của chưởng môn sư thúc, môn phái ta đã trở thành tông môn đệ nhất Thần Châu. Ngay cả con cũng đã đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư!"

"Vân Kiệt và Kiêu Kiều vẫn đang ở cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi ba, song thiên tư hai người họ còn mạnh hơn cả con, cho nên đột phá tâng ba mươi tư chỉ là chuyện trong nay mai."

"Chỉ tiếc cho Tiêu Phạm Cốc và ngũ sư muội Thư Hồng Vũ. Tiêu Phạm Cốc thì trở thành phản đồ, làm kẻ địch của chúng ta. Còn ngũ sư muội thì kế vị quận vương của thành Quận Vương, coi như kế thừa gia nghiệp."

"Sư phụ, ngài yên tâm!"

"Nếu một ngày con bắt được Tiêu sư đệ, nhất định con sẽ không giết đệ ấy. Dẫu sao cũng là đệ tử của ngài. Chỉ có điều, con sẽ không nương tay, mà sẽ nhốt đệ ấy lại, không để đệ ấy làm chuyện xấu, phải ngẫm nghĩ, hối lối tội ác của mình suốt đời này."

"Còn Thư Hồng Vũ sư muội, con nhớ sau khi làm quận vương, muội ấy cũng lợi hại lắm, đã thành thánh thành tiên, tương lai vô hạn.'

Nói xong, Thạch Lỗi đổ rượu xuống đất, lại rót thêm ly thứ hai.

"Sư phụ...

"Liệu chúng ta còn có thể gặp lại không?"

"Con nghe chưởng môn sư thúc nói, muốn để một người đã tạ thế từ lâu sống lại là rất khó, bởi linh hồn đã tiêu tán, thậm chí dấu ấn sinh mệnh cũng có thể đã biến mất hoàn toàn, khó mà sống lại được."

“Nhưng con có bút Mã Lương!" "Một ngày nào đó, chắc chắn con sẽ giúp ngài sống lại. Nếu Tiên Đế tâng ba mươi tư không đủ, vậy chờ con đột phá tầng tám mươi, tầng một trăm... Thậm chí là Thiên Đạo Cảnh trong truyền thuyết!"

"Sư phụ, ngài đợi conl"

Bất tri bất giác, nước mắt Thạch Lỗi tuôn như suối. Rõ ràng lúc trước là một nam tử thật thà khô khan, nhưng giờ vành mắt lại đỏ ửng, dập đầu liên tục.

Trán của hắn lấm lem bùn đất, song hắn chẳng hề để ý, vẫn dập đầu không ngừng.

Một lúc lâu sau, Thạch Lỗi dùng vải lụa lau sạch mộ bia, khẽ vỗ lên năm chữ "Lão chưởng môn chỉ mộ'. Sau đó hắn quay người rời đi, dâu đôi mắt vẫn ngập tràn vẻ không nỡ.

Dù sao hắn cũng không thể sống mãi trong quá khứ được.

Người có chết đi thì cuộc sống vẫn cứ trôi.

Cho nên Thạch Lỗi quyết định sống một cuộc đời cho đáng, lặng lẽ trưởng thành. Đến lúc có đủ sức mạnh để làm chuyện muốn làm, cứu người muốn cứu.

Một khắc sau, lúc chẳng còn ai, một luồng khói xanh bay lên từ mộ phần của lão chưởng môn, phất phơ theo làn gió, cứ như thể ai đó đang mỉm cười.

Mộ phần tĩnh lặng không một bóng người.

Nhưng dường như có một ông lão nào đó đang thảnh thơi nằm dưới gốc cây ngày hè, hưởng thụ cuộc sống bình yên.

Bên bờ linh hồ, Diệp Phong vẫn đang thả câu. Kế bên hắn là vô vàn tiên dược đang sinh trưởng mạnh mẽ, tản ra hương thơm nồng nàn. Số tiên dược này đều là do Diệp Phong đích thân trồng, sau khi chúng thành thục, hắn lại dùng để luyện đan.

"Thạch Lỗi đã đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư, ngang hàng với cường giả Tiên Đế viễn cổ đỉnh cấp. Những đệ tử khác trong tông môn chắc cũng sắp đột phá rồi."

"Chỉ có điều, để đột phá Tạo Hóa Cảnh tâng năm mươi thì ta vẫn còn thiếu nhiều."

"Ta phá cảnh cần pháp tắc và năng lượng, thiếu một thứ cũng không được, phải cố gắng nhiều hơn những cường giả đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng năm mươi khác."

"Đương nhiên cái này cũng có chỗ tốt."

"Tu vi tăng lên thì có vẻ như chiến lực cũng tăng theo. Trong tình huống bình thường, hạ gục Chí Tôn vô địch là chuyện nhỏ."

Diệp Phong âm thầm phân tích.

Nghĩ vậy, hắn lại tiếp tục thả câu, bên cạnh là nhan nhản các loại tiên dược như Băng Sương Hàn Liên, trải dài cả một vùng.

Nhìn từ xa, nom cực kỳ bắt mắt.

Trong vườn linh dược, Giả Vũ Lam và Nhan Như Ngọc quan sát Băng Sương Hàn Liên và Ngũ Hành Thần Quả trước mặt, sau đó thi triển toàn bộ năng lực, khiến chúng thành thục.

"Như Ngọc, ngươi phát hiện ra điều gì không?” Giả Vũ Lam ngoảnh đầu hỏi Nhan Như Ngọc.

"Phát hiện gì?" Nhan Như Ngọc sửng sốt.

"Ta đang hỏi ngươi mà!" Giả Vũ Lam trợn mắt.

Nhan Như Ngọc tự cảm nhận lại một cách cẩn thận. Một lúc sau, nàng tỏ vẻ kinh ngạc rồi nói: "Ta phát hiện bản thân cảm ngộ pháp tắc Sinh Mệnh rõ hơn, mà thần thể Sinh Mệnh cũng cộng hưởng với đám tiên dược này, như thể nắm bắt được một loại lực lượng phi thường nào đó và sắp thăng cấp." "Ta cũng vậy."

Giả Vũ Lam kích động hẳn lên. Nàng nhìn những gốc tiên dược xung quanh mình: "Dạo này chúng ta chăm sóc tiên dược không ngừng nghỉ, không những nâng cao khả năng thúc đẩy linh dược thành thục, mà còn cảm ngộ được không ít pháp tắc hệ Mộc. Chắc chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phá cảnh thôi."

"Mong là vậy!" Nhan Như Ngọc gật đầu. Nàng cũng muốn đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi †ư.

Từ khi Mặc Oanh và Thạch Lỗi đột phá cảnh giới bất tử bất diệt này, chúng đệ tử Phiêu Miểu Tông như được tiếp thêm sức mạnh, ai cũng muốn bước lên cảnh giới ấy.
Bình Luận (0)
Comment