Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1989 - Chương 2244: Kẻ Bại Trận, Để Lại Bội Kiếm

Chương 2244: Kẻ bại trận, để lại bội kiếm Chương 2244: Kẻ bại trận, để lại bội kiếmChương 2244: Kẻ bại trận, để lại bội kiếm

Sâu trong vũ trụ, Hoắc Vân Kiệt đi đi lại lại một mình.

Hắn đã từng là một nam tử không màng nữ sắc.

Về sau, hắn lại tìm được hai ý chung nhân, đồng thời cảm ngộ được cả Vô Tình Kiếm Ý và Hữu Tình Kiếm Ý. Song kiếm hợp bích khiến chiến lực của hắn tăng vọt, gần như vô địch.

Nhưng hiện giờ hắn lại một thân một mình.

Không phải là hắn rời xa Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến, mà là cảm thấy cùng các nàng chung sống một thời gian dài, chợt phát hiện ở một mình vẫn tương đối tốt.

Thi thoảng ra ngoài lịch luyện có vẻ tự do tự tại, bớt câu nệ và áp lực hơn là đi cùng hai người họ.

"Đại sư huynh và Mặc sư muội đều đã đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư, có thọ nguyên vĩnh cửu, sao ta có thể thua kém cho được?" Hoắc Vân Kiệt siết chặt nắm đấm.

Keng! Kengl

Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm đồng loạt bay ra khỏi vỏ, lơ lửng bên trái và bên phải Hoắc Vân Kiệt, mũi kiếm chỉ về một hướng nào đó trong vũ trụ.

"Các ngươi phát hiện bí cảnh?"

Hoắc Vân Kiệt tâm linh tương thông với hai thanh kiếm này nên ngay lập tức hiểu ra ý định của bọn chúng. Sau đó, hắn nhanh chóng bay về phương xa.

Mấy ngày sau, Hoắc Vân Kiệt đáp xuống một lục địa hoang vắng, dẫu nơi này thích hợp để sinh tồn, nhưng số lượng sinh linh lại ít đến mức khó tin.

Nguyên một đại lục mà chỉ lác đác mấy chục vạn người.

Bọn họ phân bố rải rác trên ốc đảo, theo lối sống du mục, rất khó mà chạm mặt nhau.

Đúng lúc này, Hoắc Vân Kiệt phát hiện ra điểm bất thường.

Tại một ngọn núi cao trong đại lục, có vô vàn thanh kiếm cắm ở đấy, nào là kiếm cổ, kiếm đồng, thiết kiếm, kim kiếm, trọng kiếm... đủ loại màu sắc.

Kiểu dáng nào cũng có.

Chỉ có điều, đa số kiếm ở đây đều đã gỉ sét.

"Đây là Kiếm Trủng viễn cổi"

Hoắc Vân Kiệt đoán ra ngay lập tức. Hắn nhanh chân bước qua, cuối cùng tiếp cận chân núi, phát hiện nơi này có một hồ nước, kế bên hồ là một ốc đảo rộng chừng mười dặm, trồng không ít táo, có vẻ có người sinh sống.

"Ngươi là ai?" Một giọng nói già nua vang lên.

Hoắc Vân Kiệt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một ông lão bận vải thô áo gai đứng trước cửa trong một mảnh sân nhỏ giữa rừng táo. Ông lão chỉ có một cánh tay trái khô quắt lại, còn cánh tay phải đã không cánh mà bay.

Bên cạnh ông lão là một con chó bự màu vàng.

“Gâu, gâu gâu!"

Chó bự vừa thấy Hoắc Vân Kiệt đã sủa lên.

"Ta là Hoắc Vân Kiệt, đệ tử Phiêu Miểu Tông tại Thần Châu, chẳng hay tiền bối là?" Hoắc Vân Kiệt đi ra, bước tới trước sân nhỏ, chắp tay hỏi thăm. "Ngươi là Tiên Đế tầng ba mươi ba?I" Ông lão nhìn Hoắc Vân Kiệt chằm chằm, quan sát một lượt từ trên xuống dưới với vẻ ngạc nhiên, "Trên thế giới này vậy mà lại có cường giả bậc này sao?"

Hoắc Vân Kiệt nhất thời im lặng.

Hắn dùng thần thức quét qua, lúc này mới phát hiện đối phương chỉ là một Tiên Tôn đỉnh phong, còn con chó bự kế bên cũng không đến nỗi, là một Thiên Đế, dư sức sống được vạn năm.

"Tiền bối, lão già này không họ không tên, chỉ là một người thủ mộ, truyền đến đời ta là đời thứ sáu mươi ba, nên lấy danh hiệu Lục Tam." Ông lão cười khà khà.

Hoắc Vân Kiệt chỉ vào ngọn núi sau lưng ông lão rồi hỏi: "Đây là Kiếm Trủng đúng không?"

"Đúng vậy." Ông lão gật đầu.

"Ta có thể vào xem không?" Hoắc Vân Kiệt có cảm giác Kiếm Trủng này không tầm thường, hẳn có thứ quý giá, giúp hắn gia tăng tu vi.

"Kiếm Trủng Vô Danh cho phép cao thủ dùng kiếm tiến vào. Nếu vượt qua được khảo nghiệm, sẽ lấy được truyền thừa Chung Cực. Trái lại nếu thất bại, thì phải để kiếm lại coi như cái giá phải trả." Ông lão Lục Tam nói.

Hoắc Vân Kiệt sực tỉnh, chỉ vào vô số bảo kiếm ở bên trong rồi hỏi: "Nếu vậy, số kiếm bên trong cũng là những người thất bại kia để lại?"

"Đúng vậy." Ông lão Lục Tam gật đầu.

"Từ xưa đến any, có bao nhiêu người vào Kiếm Trủng tham gia khảo nghiệm? Trong số đó có ai cùng cảnh giới như ta không?" Hoắc Vân Kiệt hỏi.

Trong Kiếm Trủng có một lớp lĩnh vực kỳ lạ, do đó Hoắc Vân Kiệt không thể cảm nhận được cấp bậc của những thanh kiếm ở trong kia. Chỉ mơ hồ cảm thấy chúng không hề kém.

"Không có." Ông lão Lục Tam lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Trước giờ chưa có cường giả Tiên Đế tầng ba mươi ba tới tham gia khảo nghiệm. Song lại có không ít Tiên Đế tâng mười trở lên, ngặt một nỗi không ai thành công.

"Cũng thú vị đấy." Hoắc Vân Kiệt sờ cằm, đưa ra quyết định,"Ta muốn vào Kiếm Trủng tham gia khảo nghiệm, ngươi mở cấm chế đi!"

"Tiền bối, ngài chắc chắn sao? Người thất bại sẽ phải để lại kiếm của mình, không phải trò đùa." Ông lão nghiêm túc.

"Ta chắc chắn!" Giọng điệu của Hoắc Vân Kiệt như chém đinh chặt sắt, ánh mắt kiên quyết.

"Vậy được!" Ông lão lấy ra một khối ngọc bội hình thanh kiếm, giao cho Hoắc Vân Kiệt rồi nói,"Ngài cầm tín vật này là có thể tiến vào Kiếm Trủng."

"Đa tạ!" Hoắc Vân Kiệt cầm ngọc bội, chạm nhẹ lên bả vai ông lão.

Chỉ một giây sau, ông lão sửng sốt khi phát hiện cánh tay cụt của mình lại đang mọc ra, toàn bộ thương tật trên cơ thể cũng khỏi hắn.

"Đa tạ tiền bối!"

Ông lão vội chắp tay nói lời cảm tạ, song Hoắc Vân Kiệt đã tiến vào Kiếm Trủng, mà vì cấm chế bên trong nên vô pháp nghe được âm thanh ở bên ngoài.

"Tiền bối tốt bụng cỡ nào chứ. Hi vọng ngài ấy có thể vượt qua khảo nghiệm của Kiếm Trủng." Ông lão lẩm bẩm. ...

Sau khi tiến vào Kiếm Trủng, Hoắc Vân Kiệt phát hiện sau lưng xuất hiện một lớp sương mù, ngăn cách hắn và thế giới bên ngoài. Dẫu tu vi của hắn là Tiên Đế tâng ba mươi ba cũng không thể xua tan sương mù, cho nên không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì.

"Hoan nghênh người tới, mời tham gia khảo hạch."

"Kiếm Trủng là một bí cảnh kỳ lạ do một vị Kiếm Đế viễn cổ sáng lập nên, ẩn chứa toàn bộ cảm ngộ kiếm đạo của Kiếm Đế viễn cổ."

"Tiếp theo, mời tham gia khảo hạch."

"Kẻ bại, để lại bội kiếm!"

Giọng nói vô cảm chầm chậm vang lên.

Đó là khí linh của Kiếm Trủng.
Bình Luận (0)
Comment