Chương 2245: Kiếm Trủng, kiếm thể bất tử
Chương 2245: Kiếm Trủng, kiếm thể bất tửChương 2245: Kiếm Trủng, kiếm thể bất tử
"Tiến hành khảo hạch!" Hoắc Vân Kiệt nói.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh Kiếm Trủng, chợt cảm thấy bản thân nhỏ bé như vậy, chứng tỏ chủ nhân Kiếm Trủng là một cường giả Tiên Đế viễn cổ vượt quá tầng ba mươi ba, thực lực khủng bố.
Keng! Kengl
Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm lại tiếp tục rung lên, phát ra âm thanh ngân vang, cộng hưởng với những thanh kiếm gần đó.
"Khảo hạch của Kiếm Trủng rất đơn giản. Ngươi phải tự mình tìm được chủ nhân, đồng thời lĩnh ngộ truyền thừa, chỉ vậy mới có thể thông qua khảo hạch."
"Kẻ bại, để lại bội kiếm!"
Âm thanh vô cảm lúc nấy lại vang lên.
Nghe vậy, Hoắc Vân Kiệt sững người, không ngờ nội dung của khảo hạch lại như vậy. Hắn hỏi: "Khảo hạch này hạn chế thời gian không?”
"Không hạn chế." Giọng nói bí ẩn nọ vang vọng khắp Kiếm Trủng.
Hoắc Vân Kiệt vuốt cằm và hỏi: "Không hạn chế thời gian, coi như một tin mừng."
Nói xong, hắn dạo quanh Kiếm Trủng. Lúc bước ngang qua một thanh kiếm đồng, nó bất thình lình rung lên, truyền ra âm thanh như một đứa trẻ.
"Chủ nhân, ngài đừng vứt bỏ chúng ta!"
Những thanh kiếm khác nghe vậy cũng rung lên không ngừng. Chúng khẩn cầu, như thể khóc than và kể lể, còn như hi vọng Hoắc Vân Kiệt mang bọn chúng đi, có thanh kiếm còn mong Hoắc Vân Kiệt giết chết chủ nhân của chúng.
"Choáng đầu quá!"
Hoắc Vân Kiệt phát hiện, kể từ khi nghe được tiếng lòng của những thanh kiếm này, đầu óc hắn loạn hết cả lên, cho nên lập tức đoán ra ý đồ của chúng là muốn nhiễu loạn tâm trí của bản thân, hòng ngăn cản hắn vượt qua khảo hạch.
"Cút ngay cho tai"
Hoắc Vân Kiệt hô lên một tiếng. Kiếm ý khủng bố quét ra như thủy triều, toàn bộ tiếng than khóc của các thanh kiếm tức khắc biến mất không còn tăm tích.
Sau khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Hoắc Vân Kiệt mới tiếp tục đi lên.
Sau nửa ngày, cuối cùng Hoắc Vân Kiệt cũng leo đến đỉnh núi.
Hắn phát hiện trên đỉnh cắm một thanh kiếm phủ đầy bụi, trong phạm vi mười mét, hoàn toàn không có thanh kiếm thứ hai.
"Một thanh kiếm cấp bậc Tiên Đế tâng mười lắm." Hoắc Vân Kiệt đoán.
Một tiếng "ong" vang lên, thanh kiếm rung lắc liên tục, khiến lớp bụi bên ngoài tróc sạch, để lộ thân kiếm được khắc kín trận văn màu vàng, khí tức cũng dần tăng vọt.
Tiên Đế tâng hai mươi, Tiên Đế tâng ba mươi, Tiên Đế tâng ba mươi ba... Tiên Đế tâng bốn mươi!
Khí tức của thanh kiếm hoàn toàn trấn áp Hoắc Vân Kiệt ngay tại chỗ, khiến hắn không nhúc nhích nổi.
"Lợi hại thật!” Hoắc Vân Kiệt cắm chặt Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm xuống lòng đất, nhằm chống đỡ thân thể, miễn cho khí tức cường đại kia đè bẹp hắn lên mặt đất.
"Đây cũng là bội kiếm của chủ nhân Kiếm Trủng. Tu vi của người này hẳn cũng là Tiên Đế tầng bốn mươi." Hoắc Vân Kiệt nghiêm túc hẳn lên.
Hiện giờ hắn bị kiếm ý ngăn chặn, vậy làm sao cảm ngộ truyền thừa của chủ nhân Kiếm Trủng?
Rõ ràng là ức hiếp người còn gì?
Hoắc Vân Kiệt càng nghĩ càng tức.
Nhưng chẳng mấy chốc, đôi con ngươi hắn lóe lên, khóe miệng cong cong: "Chẳng phải thanh kiếm này là truyền thừa của chủ nhân Kiếm Trủng sao? Ta trực tiếp cảm ngộ pháp tắc ẩn giấu bên trong nó, có khi có thể phá cảnh."
Nói xong, hắn nhắm nghiền hai mắt, tiến hành cảm ngộ pháp tắc.
Kendgl
Thanh kiếm nọ vẫn rung lắc không ngừng, từng đạo kiếm khí mãnh liệt quét ra, khiến Hoắc Vân Kiệt suýt chút nữa không cầm nổi Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm.
"Kiếm ý cường đại quá!"
Hoắc Vân Kiệt đang tính cảm thán một câu, song lại phát hiện cơ thể đang dần tan rã, hai tay không nắm nổi Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm, khiến chúng rung ầm lên, phát ra âm thanh không ngừng.
"Sao lại thế!" Hoắc Vân Kiệt sửng sốt.
Không đợi đến lúc Hoắc Vân Kiệt nghĩ ra cách ứng phí, Hữu Tình Kiếm và Vô Tình Kiếm đã bị kiếm ý khủng bố kia đánh bay, dắt vào giữa khe đá.
"Xong đời!" Hô hấp của Hoắc Vân Kiệt như ngừng lại, có cảm giác nguy hiểm cận kề.
Chỉ một giây sau, tốc độ phân hủy của thân thể hắn trở nên nhanh hơn, làn da hóa thành tro bụi, chỉ sót lại bộ xương trắng hếu, mà lực Sinh Mệnh cũng dần tiêu tán.
"Này là muốn giết ta? Xem ra, kẻ thất bại không những phải để lại bội kiếm, mà còn phải để mạng lại! Đúng là một Kiếm Trủng tàn ác!"
Hoắc Vân Kiệt ngộ ra, chỉ có điều, đã quá muộn.
"Lại để ngươi nhìn thấu rồi."
Một giọng nói khản đặc vang lên.
Hoắc Vân Kiệt ngẩng đầu, phát hiện ông lão canh giữ Kiếm Trủng xuất hiện ngay trước mặt. Chỉ có điều lần này, khí tức trên người đối phương đã tăng vọt lên cảnh giới Tiên Đế tâng bốn mươi, cực kỳ cường đại.
Người này không ai khác ngoài chủ nhân Kiếm Trủng.
Hoắc Vân Kiệt sẵng giọng hỏi: "Ông lão dưới núi là phân thân của ngươi, hay là bản thể của ngươi?"
Chủ nhân Kiếm Trủng cười nói: "Lão chỉ là một Tiên Tôn bình thường, là kẻ canh giữ Kiếm Trủng của bản đế, không phải là phân thân, càng không phải là bản thể của bản đế."
Hoắc Vân Kiệt khó hiểu: "Vậy tại sao tướng mạo của các ngươi lại giống nhau như đúc?"
Chủ nhân Kiếm Trủng nói: "Bản đế không có diện mạo, muốn biến thành ai cũng được, kể cả ngươi."
Nói xong, đối phương hóa thành dáng vẻ của Hoắc Vân Kiệt, nom y hệt nhau.
"Ngươi không thể nào là ta được!"
Hoắc Vân Kiệt cắn răng, ngặt một nỗi hiện giờ hắn chỉ còn trơ lại bộ xương, chẳng tạo ra biểu cảm gì được. Nếu không, chắc chắn hiện giờ vẻ phẫn nộ đã hiện rõ trên từng thớ thịt của hắn.
"Đương nhiên ta không phải là ngươi. Nhưng cũng phải cảm ơn đám ngu xuẩn tới tham gia khảo hạch như các ngươi. Bởi sau khi thôn phệ các ngươi, bản đế lại trở nên mạnh hơn." Chủ nhân Kiếm Trung cười nói.
Nói xong, gã nâng thanh kiếm màu vàng kim cấp bậc Tiên Đế tâng bốn mươi kia lên, đâm xuyên lồng ngực của Hoắc vân Kiệt.
"Ngươi... chết không yên!" Hoắc Vân Kiệt tức giận.
"Một Tiên Đế tâng ba mươi ba mà thôi. Chờ thôn phệ xong lực lượng của ngươi, bản đế lại lấy dáng vẻ của ngươi đi tham quan thế giới bên ngoài một phen. Xem thử thế giới ngoài kia như thế nào." Chủ nhân Kiếm Trủng nhìn xung quanh.
"Muốn giết ta? Nằm mơ đi!"
Hài cốt của Hoắc Vân Kiệt sáng rực lên. Hắn thi triển bí pháp truyên thừa cổ xưa, nhoáng cái đã ngưng tụ lại nhục thân, đồng thời phá vỡ uy áp của chủ nhân Kiếm Trủng trong giây lát. Hữu Tình Kiếm và Vô Tình Kiếm cũng nằm gọn trong tay hắn.
"Hử, xảy ra chuyện gì?" Chủ nhân Kiếm Trủng ngạc nhiên.
"Song kiếm hợp bích, chém cái mạng chó nhà ngươi!"