Chương 2251: Nội tình thật sự của Hắc Ngục
Chương 2251: Nội tình thật sự của Hắc NgụcChương 2251: Nội tình thật sự của Hắc Ngục
"Ta rất khó hiểu, vì sao bị giam bên trong Hắc Ngục là một đám tội ác tày trời, sao không giết chết bọn chúng mà lại giam lại?" Diệp Phong hỏi.
Ngự Linh Thiên Tôn giải thích: "Hắc Ngục đã tồn tại từ lâu đời, giống như là do ý thức của vũ trụ tự tạo ra, cốt để trừng phạt kẻ ác. Hơn nữa, bên trong Hắc Ngục có ma thú Hắc Ngục, chúng được sinh ra từ ác niệm của kẻ ác, chuyên cắn nuốt dạng người này. Cho nên dù bọn ta không đứng ra tiêu diệt chúng, thì kết cục cuối cùng của chúng cũng bị ma thú Hắc Ngục cắn nuốt, hoàn toàn chết đi mà thôi."
Diệp Phong ngạc nhiên: "Hắc Ngục là do ý thức của vũ trụ sinh ra sao? Xem ra, nó có đạo lý và quy luật riêng. Chỉ là không ngờ, lại có kẻ trốn ra khỏi Hắc Ngục."
Ngự Linh Thiên Tôn tiếp lời: "Nghe nói, người đầu tiên tẩu thoát được là một Tiên Đế đỉnh cấp tâng chín mươi trở lên, những kẻ sau đó dựa theo cách của hắn, lần lượt trốn thoát."
Nàng chợt nhớ tới một sự kiện: "Phải rồi, ngươi nhớ đề phòng một vài người của Hằng Cổ thần quốc. Theo phán đoán của ta, trong thần quốc có lẫn nội ứng từ ngoại vực. Mà theo nhiều dấu vết, đám người này có mối quan hệ mật thiết với Hắc Ngục, phải đề phòng."
"Hơn nữa, ít nhất đối phương là Tiên Đế tâng chín mươi."
"Đối với ta mà nói, tiêu diệt loại người này là chuyện nhỏ, nhưng ngươi mới chỉ là Tiên Đế tâng năm mươi, chưa phải là đối thủ của chúng." Ngự Linh Thiên Tôn nghiêm mặt dặn dò.
"Ta sẽ cẩn thận." Diệp Phong gật đầu,'Ta muốn vào Hắc Ngục xem qua. Ngươi biết vị trí cụ thể và cách tiến vào nơi đó không?"
"Ngươi chán sống rồi sao!" Ngự Linh Thiên Tôn cau mày.
"Thân thể ta bất tử nên không chết được. Nếu ngươi không tin thì có thể thử." Diệp Phong dang hai tay, mặc cho đối phương công kích.
Ngự Linh Thiên Tôn liếc hắn một cái rồi nói: "Ngươi chắc chắn ngươi có bất tử chi thân?"
"Đúng vậy." Diệp Phong gật đầu,'Qua mấy lần thực chiến, thậm chí dưới tình huống không dùng tới bảo bình Vạn Linh vẫn chém được Tử Tịch Tiên Đế"
Ngự Linh Tiên Tôn nói với vẻ kinh ngạc: "Tử Tịch Tiên Đế là Tiên Đế tâng bảy mươi, còn là thể tu đỉnh cấp. Ấy vậy mà ngươi đả thương được gã, đúng là khó tin."
Nhưng nàng chợt nhớ tới điều gì, mừng rỡ thốt lên: "Ngươi tìm thấy bảo bình Vạn Linh rồi?"
"Tìm được rồi." Diệp Phong gật đầu.
Ngự Linh Thiên Tôn mừng ra mặt: "Không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tìm được nó. Nếu thế, ngươi dư sức hoành hành trong Hắc Ngục rồi."
Diệp Phong cười nói: "Thế ngươi tính lúc nào tiết lộ vị trí chính xác của Hắc Ngục cho ta?"
"Ngay bây giờ!" Ngự Linh Thiên Tôn nâng tay lên, khắc họa một tòa trận pháp giữa không trung, 'Sau khi quay lại hiện thực, ngươi dựa theo la bàn trận pháp này là có thể tìm thấy Hắc Ngục."
"Được rồi, đã hiểu."
Diệp Phong gật đầu. Chỉ tốn nửa khắc, hắn đã nhớ kỹ trận pháp của Ngự Linh Thiên Tôn.
"Thật thông minh. Đây là một trận pháp đỉnh cấp, vậy mà ngươi nhớ được nhanh như vậy. Quả là tư chất hơn người. Ta khẳng định, vị trí Thiên Tôn ở một thế này không ai khác ngoài ngươi." Ngự Linh Thiên Tôn mỉm cười.
"Ta không hứng thú với vị trí Thiên Tôn. Nhưng nếu có thể, ta hi vọng các đệ tử tông môn có thể bước lên vị trí này. Diệp Phong nói.
Nếu hắn trở thành Thiên Tôn, chưa chắc các đệ tử có khả năng đột phá Thiên Đạo Cảnh. Nhưng nếu các đệ tử đột phá được Thiên Đạo Cảnh, thân là chưởng môn Phiêu Miểu Tông, hắn sẽ hơn hẳn Thiên Đạo Cảnh thông thường."
Ai mạnh ai yếu, Diệp Phong hiểu rất rõ.
"Suy nghĩ của ngươi thật lạ."
Ngự Linh Thiên Tôn không biết Diệp Phong xài "hack", cho nên chỉ cho rằng hắn quá quan tâm tới đệ tử trong tông môn: "Giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi một vài bí pháp viên cổ. Dẫu không lợi hại như Thần Thông cấp bậc Thiên Tôn, nhưng uy lực không tồi."
"Được." Diệp Phong bắt đầu lĩnh ngộ.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, mới đó mà đã đến lúc phải chia tay.
Thân thể hắn dần nhạt đi.
"Chờ đến lúc ta đột phá Tạo Hóa Cảnh tâng sau mươi, chắc chắn sẽ tới tìm ngươi." Diệp Phong cam đoan.
"Vậy ta chờ ngươi!" Ngự Linh Thiên Tôn hơi không đành lòng.
Lúc còn là Vũ Khiết, nàng thân thiết với Diệp Phong, dù về sau đã đột phá Thiên Đạo Cảnh, nhưng nàng vẫn luyến tiếc khoảng thời gian ấy. Nếu có thể sống lại, hiển nhiên nàng hi vọng có nhiều thời gian ở bên Diệp Phong hơn.
“Chờ tai"
Diệp Phong chỉ kịp thốt ra hai chữ này, cơ thể dần biến mất, sau đó quay lại thực tại.
Sâu trong vũ trụ, Hồ Phi Phi nhìn về nơi xa với ánh mắt kinh ngạc. Nàng phát hiện có ai đó xuất hiện, nhìn kỹ lại mới biết đó là Diệp Phong, nên nàng phấn khích hẳn lên, bổ nhào vào lồng ngực đối phương.
"Chưởng môn chết tiệt, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi." Hồ Phi Phi khẽ đấm vào ngực Diệp Phong.
"Ha ha, ta chỉ là tới một nơi bí ẩn, gặp cố nhân, đâu phải chết rồi đâu, ngươi kích động như thế làm gì?" Diệp Phong cười nói.
"Ta chỉ lo không được gặp lại ngươi nữa." Hồ Phi Phi bĩu môi.
"Đừng nháo, giờ quay về tông môn luyện chế một thứ, sau đó dẫn ngươi tới Hắc Ngục chơi." Diệp Phong nói một cách nghiêm túc.
"Chẳng phải Hắc Ngục bị diệt rồi à?" Hồ Phi Phi thấy mông lung.
Diệp Phong nở nụ cười thần bí mà nói: "Bị diệt là Hắc Ngục Ma Tông, hoàn toàn không phải là Hắc Ngục thật sự.'
"Ồ?" Hồ Phi Phi gãi đầu, càng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.