Chương 2253: Luyện la bàn, tiến vào Hắc Ngục
Chương 2253: Luyện la bàn, tiến vào Hắc NgụcChương 2253: Luyện la bàn, tiến vào Hắc Ngục
"Phía này là... Tiên Giới?"
Diệp Phong nhìn về phía kim la bàn chỉ, khẽ cau mày, cùng Hồ Phi Phi bay đi.
Nửa canh giờ sau, hai người đáp xuống biên giới phía Đông Tiên Giới, đi thẳng về phía trước, vượt qua một đại dương mênh mông, cuối cùng tiếp cận một hải đảo màu đen bị bao phủ bởi sương mù, trông cực kỳ quỷ dị.
Một cổng vòm màu đen dựng sừng sững ở trên đảo.
Đó là cửa lớn dẫn vào Hắc Ngục.
Chỉ cần bước qua cánh cửa ấy là có thể tiến vào Hắc Ngục.
"Cuối cùng cũng tới."
Diệp Phong và Hồ Phi Phi dừng bước trước cửa Hắc Ngục. Ngẩng đầu nhìn kỹ, cánh cửa này là một cổng thành cổ kính đen tuyền, hai bên là tường thành, nhưng sau khi kéo dài chừng trăm thước, tường thành dần nhạt đi, đi thêm mấy chục thước nữa là không còn bóng dáng của chúng.
Tường thành giống như bị giấu trong hư không, lại tựa như nó không thuộc về thế giới này, mà từ một thế giới khác kéo dài tới đây, cho nên chỉ thấy được một bộ phận nhỏ.
"Cửa thành bị đóng chặt rồi." Hồ Phi Phi bĩu môi.
Diệp Phong nhìn sang, phát hiện hai cánh cửa đen sì đóng chặt kín, đã bị khóa lại. Nhìn kỹ, bên trên cửa có một vị trí hình tròn lõm xuống.
Khi nhìn thấy cái này, Diệp Phong mỉm cười.
"Yên tâm, ta có thể mở cửa."
Diệp Phong bước lên trước, khảm la bàn lên vị trí hình tròn nọ.
Tiếng "lạch cạch" vang lên, nghe như tiếng chốt cửa bị kéo ra. Sau đó, hai cánh cửa đen tuyền bị kéo sang hai phía, lộ ra ánh sáng ở bên trong.
"Vào đi!"
Diệp Phong cất la bàn, kéo Hồ Phi Phi tiến vào Hắc Ngục.
Sau đó không lâu, cánh cửa cũng tự động khép lại.
Tận cùng Hắc Ngục có một gốc cổ thụ.
Khi Diệp Phong tiến vào nơi này, một con quái vật màu đen nhảy xuống từ bên trên.
Loại quái vật này thoạt nhìn giống như mèo đen và báo đen hợp nhất, có hàm răng sắc nhọn, gương mặt dữ tợn.
Nó là ma thú của Hắc Ngục, chuyên cắn nuốt đám người bị nhốt trong Hắc Ngục.
“Gào!"
Ma thú Hắc ngục ngửa mặt lên trời gầm lớn, thân thể chuyển động. Ngay sau đó, mấy chục phân thân xuất hiện từ những phương hướng khác nhau.
Diệp Phong cũng không biết rõ về chuyện này. ...
"Chưởng môn, Hắc Ngục đây sao?"
Hồ Phi Phi đứng ở cuối con đường, đằng sau nàng là cánh cổng đã khép chặt, hai bên là tường thành màu đen, trải dài vô tận, không thấy điểm cuối. Địa phận bên trong bức tường là một vũ trụ kỳ lạ, nom có vẻ không hề nhỏ.
Nhưng vũ trụ này bị thiết hạ cấm chế, chỉ có thể băng qua con đường đen duy nhất để tới vị trị giam giữ đám phạm nhân trong Hắc Ngục.
"Đi thôi, đi tìm phạm nhân." Diệp Phong lôi kéo Hồ Phi Phi bước lên con đường gạch đen, đi về hướng nơi như không có điểm cuối.
Không biết trôi qua bao lâu, rốt cục hai người cũng đi vào trạm đầu tiên.
Đây là một toà thành đen xì to lớn nổi lơ lửng, diện tích hơn mười dặm, thoạt nhìn như là một ngọn núi khổng lồ có rất nhiều kiến trúc tọa lạc trên đó.
Diệp Phong phát hiện trong đó có không ít bóng người. Có kẻ hình người, có tên hình thú, còn có dạng như một mảnh sương mù, muốn quái lạ bao nhiêu có quái lạ bấy nhiêu.
'A, có người mới tới."
"Một người là Tiên Đế tầng ba mươi bốn, người còn lại thì nhìn không thấu, chẳng lẽ là Tiên Đế tầng bốn mươi?"
"Đi qua xem một chút đi."
Những bóng người trong toà thành màu đen siêu lớn này lập tức đi dọc theo đạo lộ bước đến trước con đường gạch đen, vây quanh Diệp Phong và Hồ Phi Phi đã đi tới trước cửa tòa thành.
"Chưởng môn, chúng ta đến điểm cuối rồi sao?"
"Chưa đâu, dựa theo suy đoán của ta thì cứ mãi vào con đường gạch đen, trên đường sẽ đi qua rất nhiều toà thành màu đen tương tự, càng đi sâu vào bên trong thì thực lực của phạm nhân bị giam giữ càng mạnh, cũng càng náo nhiệt."
Hai người không kiêng nể gì mà thảo luận.
Nghe được danh từ "Phạm nhân" này, mấy trăm bóng dáng quỷ dị kia đều nổi giận.
"Ngậm miệng!"
"Các ngươi bị giam vào đây không phải cũng là phạm nhân à?”
"Các huynh đệ, nếu người mới đã tới, chúng ta làm người cũ không thể không yêu mến bọn chúng một trận."
"Nói đúng lắm."
Những Tiên Đế Viễn Cổ này nhe răng cười gắn.
Người bị giam giữ trong Hắc Ngục không ai có tu vi thấp hơn Tiên Đế tâng ba mươi bốn, chúng đều không phải hạng người hời hợt, thực lực cường đại, tâm tính ác độc.
Đông đông đông!
Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, mấy trăm tên Tiên Đế Viễn Cổ lập tức thay đổi sắc mặt, vội tránh ra hai bên.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một tráng hán cao tới ba mét, thân như Thiết Tháp nâng bước chân nặng nề đi tới, bên ngoài thân thể gã khắc đầy các loại ma văn, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
"Là Ma Tháp!"
"Người này là Tiên Đế tâng ba mươi chín, là đệ nhất nhân hoàn toàn xứng đáng trong tòa thành bảo này của chúng ta, xem ra hắn lại muốn thể hiện sự tồn tại rồi."
"Đoán chừng là coi trọng Tiên Đế Hồ tộc kia." Ánh mắt của đám người tập trung vào người Hồ Phi Phi.
Ma Tháp rất thích mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời thông qua phương thức song tu để cắn nuốt bản nguyên của đối phương cho đến khi hút khô họ trở thành tro bụi.
Trong thành bảo màu đen này, Ma Tháp chính là trời.
"Mỹ nhân thật xinh đẹp, mau tới đây quỳ xuống hầu hạ bản đế cho tốt, nếu không ta sẽ hút khô ngươi trước mặt tất cả mọi người." Ma Tháp chỉ vào Hồ Phi Phi, cười gằn và nói.
Chúng Tiên Đế nghe vậy thì cấp tốc lui vê phía sau.
Bọn họ biết nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến không thể tránh được.
Diệp Phong đứng tại chỗ, cười không nói gì.
Hồ Phi Phi yên lặng lấy Hỗn Nguyên côn ra rồi quay đầu hỏi Diệp Phong: "Chưởng môn, ngài nói xem để ngài đánh chết hết những người này hay để ta làm đây?"
“Ngươi làm đi!" Diệp Phong nói.