Chương 2273: Tòa thành nở đầy hoa cỏ
Chương 2273: Tòa thành nở đầy hoa cỏChương 2273: Tòa thành nở đầy hoa cỏ
Trong thành bảo không chỉ có những hoa cỏ kia có được huyết mạch của tuyết tùng đen, những tôi tớ tu vi chỉ có Tiên Tôn cũng có huyết mạch tương tự, bởi vậy bọn họ sẽ không bị tuyết tùng đen cắn nuốt sinh mệnh, có thể sinh hoạt ở chỗ này.
"Các ngươi là ai?" Một tên tôi tớ phát hiện Diệp Phong và Hồ Phi Phi, cấp tốc nắm chặt cái chổi trong tay, vẻ mặt trông rất khẩn trương.
"Người qua đường.' Diệp Phong nói.
Tôi tớ kia đánh giá Diệp Phong và Hồ Phi Phi, phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu bọn họ nên nói: "Các ngươi không phải là người qua đường."
"Làm sao ngươi biết?" Diệp Phong hỏi.
"Ngẫu nhiên chủ nhân nhà chúng ta sẽ có khách nhân đến thăm, các ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, nhất định không phải người qua đường.' Tôi tớ dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Chắc hai vị tới bái phỏng chủ nhân nhà ta, ý đồ thu hoạch được các loại tiên dược?"
Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn nhau.
Xem ra thường xuyên có người đến tìm cái vị bảo chủ thần bí này mua sắm hoa cỏ đặc thù fo người này bồi dưỡng, nếu không thì những người ở đây sẽ không nói như thế.
Diệp Phong quyết định thuận theo ý hắn mà nói: "Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị tới mua tiên dược."
"Bảo chủ chúng ta đang đến nhà Tiên Đế khác trên Hắc Ngục Phong để làm khách, tạm thời không có ở đây, các ngươi muốn tìm ngài thì nhất định phải chờ một lát." Tôi tớ nói.
"Hắc Ngục Phong?" Diệp Phong chỉ vào mặt đất: "Ý ngươi là ngọn núi siêu lớn dưới chân à?"
Tôi tớ sững sờ, nói: "Ngươi cũng là Tiên Đế trong đại lục màu đen, vì sao không biết ngọn núi này chính là Hắc Ngục Phong đại danh đỉnh đỉnh?"
"Ta mới tới." Diệp Phong giải thích.
"À" Tôi tớ bừng tỉnh.
"Không mời chúng ta đi vào ngồi một chút sao?" Diệp Phong nhìn về phía tôi tớ rồi chỉ chỉ tòa thành trước mắt.
"Thật có lỗi, không có sự cho phép của bảo chủ thì chúng ta không được để bất cứ kẻ nào đi vào." Tôi tớ lắc đầu.
"Được." Diệp Phong gật đầu.
Mặc dù hiện nay còn chưa tìm tới Tiên Đế tâng chín mươi mà Tử Tịch Tiên Đế nhận biết, nhưng có thể tìm ra một Tiên Đế tầng tám mươi khác thực lực hơi yếu hơn cũng không tệ.
Nhất là người này còn bồi dưỡng ra hoa cỏ có thể sinh tồn trên đại lục màu đen, Diệp Phong cảm thấy rất hiếu kì, cũng nguyện ý chờ người này một lát.
Trước tòa thành, Diệp Phong và Hồ Phi Phi khoanh chân ở đây ngắm nhìn hoa cỏ trông bên ngoài tòa thành, phát hiện chúng có mùi thơm nồng đậm, mang theo một loại dược hiệu đặc thù.
Hắn hái một đóa hoa xuống.
Thông qua nghiên cứu hắn phát hiện, một khi tu hành giả hấp thu những hoa cỏ này thì có thể tăng cường sinh mệnh lực và lực tương tác của bản thân đối với pháp tắc thiên địa, tốc độ ngộ đạo càng nhanh.
"Không tệ lắm!" Diệp Phong tán dương, trong lòng bàn tay có đạo lửa xuất hiện, luyện hóa đóa hoa hắn hái thành một giọt dược dịch màu xám, cuối cùng ngưng kết thành một viên dược hoàn có kích thước bằng hạt đậu xanh.
"Chưởng môn, đây là cái gì?"
"Đây là đan dược hoàn toàn mới mà ta luyện chế, còn chưa lấy tên, nuốt đan này vào có thể tăng cường lực tương tác giữa tu hành giả và pháp tắc thiên địa, tăng lên hiệu suất ngộ đạo."
"Thân kỳ như vậy?”
Hai người bắt đầu thảo luận.
Tôi tớ của tòa thành đang quét rác nhìn thấy Diệp Phong hái một đóa hoa thì không nói thêm gì, hoa cỏ trông ở vòng ngoài tòa thành có giá trị không cao, chỉ là vật trang trí, bị khách đến thăm hái đi một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
"Ta hái một chút nhoa cỏ này." Diệp Phong nói một câu rồi nhổ tận gốc mười mấy gốc hoa cỏ tương tự như Bồ Công Anh, sau đó trực tiếp biến mất tăm hơi.
"Người đâu?" Tôi tớ của tòa thành trừng to mắt.
Hồ Phi Phi đứng tại chỗ nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Diệp Phong đâu nên buồn bực ngán ngẩm, chỉ có thể xách Hỗn Nguyên côn đi lại xung quanh tòa thành lại.
Trong khu vực trung tâm Tiểu Vũ Trụ, Diệp Phong trồng mười mấy gốc hoa cỏ màu xám tương tự như Bồ Công Anh xung quanh cây Thất Thải Ngộ Đạo Trà, mang nước suối củaÁnh Nguyệt thần tuyền và Giới Nguyên đến đổ vào, khiến chúng điên cuồng sinh trưởng, không bao lâu sau đã lan tràn một mảng lớn.
"Tình hình sinh trưởng không tệ, có thể bắt đầu cải tiến."
Diệp Phong khoanh chân trước hoa cỏ của Hắc Ngục, hái một ít lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà xuống để gia tăng phẩm chất của những hoa cỏ này, tiến hành cải tiến chủng loại.
Mấy ngày sau, Diệp Phong rời khỏi Tiểu Vũ Trụ, phát hiện Hồ Phi Phi đang ngồi trên một gốc tuyết tùng đen cao lớn ngắm phong cảnh.
"Phi Phi, chủ nhân tòa thành kia còn chưa trở lại sao?" Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Chưa về nữa." Hồ Phi Phi lắc đầu.
Lúc này, thân thức của Diệp Phong quét qua liền cảm ứng được cách đó không xa có ba khí tức hùng mạnh tiếp cận, không bao lâu sau thì đối phương đã đến trước mặt tòa thành hoa cỏ này.
Đó là ba vị Tiên Đế tâng tám mươi mốt.
Người câm đầu mặc đạo bào màu xanh lục, hai người bên cạnh thì mặc trường sam màu trắng, đều mang dáng vẻ lão giả với bộ râu có ba nhúm, trông có vẻ rất hiên hòa.
"Tham kiến bảo chủ." Đám tôi tớ kia lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
Lão giả mặc đạo bào màu xanh lục cười nói: "Gần đây có phải có đạo hữu nào tới bái phỏng hay không?”
"Có hai vị." Tôi tớ nói.
"Bọn họ đâu?" Lão giả mặc đạo bào màu xanh lục nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người người đến.
"Ở đây." Diệp Phong và Hồ Phi Phi đáp xuống đất, cách không giằng co với bọn người lão giả lục bào.
"Tiên Đế tầng năm mươi?" Ánh mắt ba Tiên Đế đầu tiên là rơi xuống người Hồ Phi Phi, trên mặt lộ vẻ dị sắc, lại nhìn về phía Diệp Phong, phát hiện mình nhìn không thấu hắn thì trong lòng run lên, cảm thấy đối phương có vẻ không đơn giản.
"Ta là Diệp Phong, đây là Hồ Phi Phi." Diệp Phong chủ động giới thiệu: "Ba vị là?"