Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2022 - Chương 2277: Thiên Mệnh Mộng Điệp, Tra Hỏi (Tt)

Chương 2277: Thiên mệnh Mộng Điệp, tra hỏi (tt) Chương 2277: Thiên mệnh Mộng Điệp, tra hỏi (tt)Chương 2277: Thiên mệnh Mộng Điệp, tra hỏi (tt)

"Tiểu Hắc Tử?" Diệp Phong sửng sốt.

"Tiểu Hắc Tử là một con ong độc màu đen, sau đó biến hóa trở thành người, nhưng bởi vì bản thể người này là ong đen nên người quen biết hắn đã quen gọi hắn là Tiểu Hắc Tử." Thiên Mệnh Tiên Đế giải thích.

"Người kia ở tòa thành nào?" Diệp Phong hỏi, chuẩn bị đi thăm dò một chút.

“Đi theo ta."

Thiên Mệnh cấp Tiên Đế tốc bay ở phía trước dẫn đường, không đến nửa canh giờ thì ba người đã đi đến một tòa thành cỡ nhỏ hoang phế rất lâu, trên mặt đất mọc đầy Hắc Tùng cỡ nhỏ.

"Còn cần hỏi cái gì?" Thiên Mệnh Tiên Đế hỏi thăm.

Diệp Phong suy tư một lát rồi nói: "Ta muốn biết những Tiên Đế Viễn Cổ trong Hắc Ngục Phong, ai là tới nơi này ẩn cư, ai là ác nhân bị giam giữ."

“Thiện ác do ngươi phân biệt."

Thiên Mệnh Tiên Đế nói xong thì thân thể dần dần tiêu tán, cho đến khi hoàn toàn biến mất tăm hơi, cứ như chưa hề xuất hiện qua.

Trước tòa thành, Diệp Phong ngẫm nghĩ lại những lời Thiên Mệnh Tiên Đế đã nói trước khi đi, bỗng nở nụ cười: "Đúng vậy, thiện và ác nên do bản thân ta phân biệt, mà không phải người khác nói cái gì là cái đó, phải có chủ kiến của mình."

Nói xong, hắn lấy la bàn màu đen ra.

Có vật này chiếu lại hình ảnh quá khứ của người khác, hắn có thể phân biệt được đối phương là thiện hay ác, căn bản không cần tuân theo phán đoán những người khác đưa ra.

"Đi thôi, đi đến tòa thành của Tiểu Hắc Tử."

Diệp Phong đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, mang theo Hồ Phi Phi tiến vào tòa thành tràn đầy mùi hôi thối, lục soát nửa ngày ở chỗ này rồi thu hoạch được không ít manh mối.

Lại thông qua la bàn màu đen để chiếu lại những hình ảnh năm đó, rốt cục Diệp Phong cũng biết chủ nhân Hắc Ngục rời đi như thế nào.

Trong hình ảnh là vào thời điểm rất rất lâu trước kia.

Chủ nhân Hắc Ngục đang chỉ huy thuộc hạ của mình dời gạch, kiến tạo tòa thành giam giữ phạm nhân.

Lúc này chủ nhân Hắc Ngục đào ra một tấm bia đá, biết được phương pháp có thể dùng lông tóc của ma thú Hắc Ngục rời khỏi Hắc Ngục thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng sắp xếp bố cục.

Không bao lâu sau, gã thuận lợi thoát khốn.

Toàn bộ quá trình rất nhanh, tất cả đều như nước chảy thành sông, khiến Diệp Phong lộ ra vẻ mặt dị sắc.

"Người đã rời khỏi Hắc Ngục, trừ phi là rảnh đến nhức cả trứng, nếu không không có khả năng chạy về đại lục màu đen rồi chôn tấm bia đá có khắc phương pháp trốn đi ở chỗ này."

"Cho nên ta lớn gan suy đoán, hẳn là tên Tiên Đế tầng chín mươi trốn phía sau màn bố cục, người này cố ý để các phạm nhân Hắc Ngục trốn đi, mưu đồ của hắn là gì?"

Diệp Phong rơi vào trâm tư. Bây giờ hắn đã làm rõ ràng thân phận thật sự và quá trình trốn đi của chủ nhân Hắc Ngục, lúc này chỉ còn lại vị Tiên Đế tâng chín mươi mà Tử Tịch Tiên Đế quen biết kia.

"Cùng là Tiên Đế tầng chín mươi, hẳn người kia sẽ biết cái gì đó?" Diệp Phong nghĩ như vậy.

Hắn dẫn theo Hồ Phi Phi rời khỏi tòa thành, căn cứ vào địa đồ Long Tức Tiên Đế chỉ dẫn mà đi đến đích đến.

Nửa ngày sau, giữa sườn núi Hắc Ngục Phong.

Nơi này cách mặt đất đã hơn mười vạn dặm, cuồng phong gào thét, thổi đến mức Hắc Tùng ở nơi này cũng không cách nào sinh trưởng, khắp nơi toàn là cát bay đá chạy, Tiên Đế bình thường căn bản không cách nào sống sót.

"Điều kiện sinh tôn quá ác liệt!" Diệp Phong nhịn không được chửi bậy.

"Chưởng môn, ta nhìn thấy tòa thành rồi." Hồ Phi Phi chỉ ra cách đó không xa, nơi đó có một mãnh đất bằng phẳng, phía trên có một toà thành cỡ nhỏ chỉ có ba tầng đứng sừng sững, chiếm diện tích không đủ nửa mẫu, cũng không biết có người ở hay không.

"Quả nhiên là tòa thành."

Diệp Phong lôi kéo Hồ Phi Phi tăng tốc đi tới, rốt cục cũng tới được đích đến, phát hiện tòa pháo đài này rất cổ xưa tang thương, cửa lớn đóng chặt, bị một sức mạnh đặc thù bảo vệ.

Đông đồng đông!

Diệp Phong dùng sức đánh vào cửa lớn.

"Các ngươi là ai?" Phía sau cửa vang lên giọng của một nữ tử.

"A?" Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn nhau, không nghĩ tới Tiên Đế tâng chín mươi mà Tử Tịch Tiên Đế quen biết lại là một nữ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

"Ta là chưởng môn Diệp Phong của Phiếu Miểu tông, vị bên cạnh là Hồ Phi Phi, đến đây bái phỏng đạo hữu." Diệp Phong chắp tay.

Hắn còn chưa nhìn thấy vị Tiên Đế tâng chín mươi kia, không biết người này là thiện hay ác. Nếu như đối phương là người tốt mà thái độ ban đầu không tốt, dễ làm quan hệ của song phương trở nên cứng ngắt, nếu đối phương là ác nhân thì lát nữa lộ ra răng nanh cũng không muộn.

"Ta không biết các ngươi." Giọng của nữ tử truyền ra, lạnh nhạt đến không có chút gợn sóng nào.

"Chúng ta có thể gặp mặt một chút không?" Diệp Phong hỏi.

"Không muốn gặp." Mặc dù nữ tử rất cứng đầu, nhưng cũng không vênh váo hung hăng như những phạm nhân khác, giọng điệu nàng ta vẫn luôn lạnh nhạt, cứ như coi nhẹ tất cả, cũng không xuất thủ với Diệp Phong và Hồ Phi Phi.

Từ đó, Diệp Phong cảm thấy đối phương không phải phạm nhân.

Nếu như nữ tử phía sau cửa là phạm nhân thì đã sớm cường thế xuất thủ chụp chết hắn và Hồ Phi Phi, không có khả năng chỉ ăn nói lạnh nhạt cự tuyệt bọn họ.

"Chưởng môn, có nên rời khỏi hay không?" Hồ Phi Phi tựa lưng vào vách tường, cánh tay vòng lấy Hỗn Nguyên côn, lộ ra vẻ mặt nhàm chán, rất muốn đi chỗ khác chơi đùa.

"Không vội.' Diệp Phong khoát tay.

Đã xác định nữ tử phía sau cửa không phải phạm nhân, vậy đối phương có thể trở thành bằng hữu.

Vừa nghĩ tới đối phương là Tiên Đế đỉnh cấp khoảng tầng chín mươi, nhất định hiểu được làm sao sáng tạo pháp tắc hoàn toàn mới, học tập từ nàng ta có thể lấy được không ít kiến thức.

"Ta cũng có thể học Ngự Linh Thiên Tôn mà." Diệp Phong nghĩ đến điểm này.
Bình Luận (0)
Comment