Chương 2280: Khúc mắc
Chương 2280: Khúc mắcChương 2280: Khúc mắc
"Sao chúng ta còn sống vậy?"
Đôi nam nữ này kinh ngạc nhìn ra xung quanh, sau đó ánh mắt tập trung lên người nữ nhân đầu tóc rối bù kia, họ không khỏi sửng sốt, một lúc sau vẫn không thể nhận ra đối phương.
Diệp Phong nhìn sang.
Đôi nam nữ này một người là Tiên Đế tầng tám mươi, một người là Tiên Đế tâng bảy mươi lăm, chỉ là hai tàn niệm thôi mà không phải hoàn toàn phục sinh, nhưng cũng có được toàn bộ ký ức trước đó.
"Nữ nhân thối từ đâu ra vậy, thật là buồn nôn." Nữ tử Tiên Đế tâng bảy mươi lăm kia phát hiện Vong Tình Tiên Đế tóc tai rối bù thì lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Không tốt, là nàng!" Thanh niên Tiên Đế tâng tám mươi kia thì nhận ra Vong Tình Tiên Đế, nhịn không được phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Không sai, là ta!" Vong Tình Tiên Đế xốc mái tóc hỗn loạn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt lên, lộ ra cặp mắt lạnh lẽo kia.
"Hai tên tiện nhân, chết đi cho tal"
Vong Tình Tiên Đế ép một bàn tay xuống, đôi nam nữ này lập tức bị đạo hỏa nóng rực đốt cháy, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, không bao lâu sau lại hóa thành hai sợi tóc một vàng một bạc.
"Không đủ tận hứng."
Vong Tình Tiên Đế lại thi pháp phục sinh tàn niệm của đôi nam nữ này, sau đó lại dùng đạo hỏa đốt cháy tra tấn lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế một trăm lần mới ngừng lại được.
"Rốt cục cũng dễ chịu." Vong Tình Tiên Đế ngồi bệt trên mặt đất rồi ném hộp gỗ qua một bên, hai tay ôm lấy đầu gối như một nữ nhân đáng thương, cứ ngồi như vậy ngắm nhìn bầu trời.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi ngồi ở một bên.
"Đến đây, thêm chút thì là."
Diệp Phong lấy vỉ nướng ra rồi đốt lửa cháy lên, nướng chín một chút thịt cấp cổ thú Tiên Đế rồi sai bảo Hồ Phi Phi bên cạnh giúp một tay, rất nhanh đã nướng thịt cổ thú Tiên Đế mềm đến vàng óng ánh xốp giòn, mùi thơm lan toả khắp nơi.
"Các ngươi còn ăn đồ ăn?" Vong Tình Tiên Đế ngửi được mùi thơm thì ngây ngẩn cả người.
"Tiên Đế không thể ăn đồ ăn à? Đến cảnh giới này của chúng ta, ăn có thể giúp hoàn toàn luyện hóa thành năng lượng, tăng cường bản thân, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng cần đến cảm giác như vậy." Diệp Phong giải thích như vậy rồi quơ lấy một que thịt xiên nướng chín đưa cho Vong Tình Tiên Đế: "Thử một chút xem."
Vong Tình Tiên Đế đón lấy xâu nướng, ngửi ngửi, cảm thấy rất thơm nên khẽ cắn một ngụm, răng môi tràn ngập mùi hương, đồng tử của nàng không khỏi phóng đại, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
"Không cần gấp, còn mà."
Diệp Phong và Hồ Phi Phi thịt nướng, Vong Tình Tiên Đế phụ trách ăn, rốt cục không khí ở hiện trường không còn nặng nề như vậy.
Sau nửa canh giờ, Vong Tình Tiên Đế một mình ăn hết mấy trăm cân thịt nướng cổ thú cấp Tiên Đế, dựa lưng vào vách tường rồi nhìn ra nơi xa, nhớ lại đủ loại trải nghiệm thời quá khứ.
"Thì ra ta không cách nào thật sự quên mất thất tình lục dục." Nàng cười khổ.
Diệp Phong khuyên bảo: "Có thất tình lục dục mới gọi là người, không có thất tình lục dục không phải người, có lẽ người có thể nhẹ nhàng khống chế thất tình lục dục của mình mới được xưng tụng là người tu đạo chân chính."
Lời nói này đánh thức Vong Tình Tiên Đế.
Nàng dùng ánh mắt sáng như tuyết nhìn lên trời cao, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh và ý niệm, sau đó đốt cái hộp gỗ có tóc của đôi nam nữ kia thành tro tàn.
Tất cả cũng tan thành mây khói.
Khúc mắc của nàng rốt cục cũng được mở ra.
Một khí tức cường hãn bỗng bộc phát từ trên người Vong Tình Tiên Đế, điên cuồng quét sạch chung quanh, tu vi khí tức liên tục tăng lên, đột phá bình cảnh Tiên Đế tâng chín mươi đã trói buộc nàng nhiều năm, thuận lợi bước vào Tiên Đế tâng chín mươi mốt.
"Hô!"
Vong Tình Tiên Đế thở ra một hơi rồi bình tĩnh đứng ở nơi đó, nàng ta vẫn mặc áo trắng cũ nát, mái tóc rối tung bù xù, nhưng tinh khí thần lại bắt đầu trở nên dồi dào lên.
Cứ như cây khô gặp mùa xuân.
Nàng từ từ quay người lại nhìn vê hướng Diệp Phong và Hồ Phi Phi, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tạ ơn."
'Khách sáo.' Diệp Phong cười nói.
"Nếu không phải ngươi khuyên bảo thì ta không có khả năng thoát ra tâm ma, đột phá bình cảnh." Vong Tình Tiên Đế nói.
"Chưởng môn của chúng ta chính là chưởng giáo của Phiếu Miểu tông, môn hạ gần mười vạn đệ tử, trợ giúp qua vô số tu hành giả thoát khỏi chốn mê, chút chuyện này căn bản chẳng là gì cả." Hồ Phi Phi trắng trợn tán thưởng Diệp Phong, nhưng trên cơ bản đều là sự thật.
"Chưởng giáo Phiếu Miểu tông? Tông môn này nghe có vẻ rất lạ lẫm, trong niên đại của chúng ta chưa bao giờ nghe nói đến thế lực này." Vong Tình Tiên Đế nói.
"Chưa từng nghe qua cũng không sao, ngươi có thể gia nhập Phiếu Miểu tông rồi từ từ tìm hiểu." Diệp Phong phát ra lời mời nhập tông chân thành.
Nhưng Vong Tình Tiên Đế lại lắc đầu và nói: "Tạm thời ta không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào."
'A?" Diệp Phong suýt ngã quy.
Không gia nhập Phiếu Miểu tông thì chẳng phải ta thua thiệt lớn?
Nghĩ đến đây, hắn rất phiền muộn.
Vong Tình Tiên Đế nói: "Mặc dù bây giờ ta đổi tên là Vong Tình Tiên Đế, nhưng các ngươi đã giúp ta thì ta không có khả năng thờ ơ. Từ nay về sau ta sẽ đi theo các ngươi, lúc cần ta sẽ dốc toàn lực xuất thủ.
Nghe vậy, Diệp Phong cười.
Mặc dù Vong Tình Tiên Đế không lập tức bằng lòng gia nhập Phiếu Miểu tông, nhưng chỉ cần nàng đi theo bên cạnh bọn họ thì tiếp theo còn có thời gian để xử lý, chờ thời cơ chín muồi, có lẽ đối phương sẽ gia nhập Phiếu Miểu tông.
"Được, về sau ngươi đi theo chúng ta, nếu phiền muộn, có thể sinh hoạt trong Phiếu Miểu tông, dù sao tạm thời ngươi cũng không có chỗ khác để đi, đến sống trong Phiếu Miểu tông chúng ta thì tâm tình sẽ tốt hơn nhiều." Diệp Phong nói như vậy.
Cho dù tạm thời Vong Tình Tiên Đế không gia nhập tông môn, nhưng nếu đối phương có thể ở lại Phiếu Miểu tông thì cũng có thể tiến hành chỉ điểm cho các đệ tử, phát huy ra tác dụng to lớn.