Chương 2283: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục Phong
Chương 2283: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục PhongChương 2283: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục Phong
"Cẩn thận tìm kiếm kỹ xem."
Diệp Phong lật tung phế tích để tìm kiếm dấu vết để lại ở nơi này, cứ cảm thấy tòa pháo đài này có vấn đề lớn.
Vong Tình Tiên Đế và Hồ Phi Phi cũng đang giúp đỡ.
Nhưng sau khi dọn sạch đống phế tích thì những thứ bên trong đã sớm mất tăm mất tích, cả vết tích trên vách tường cũng bị tận lực xoá bỏ, hành vi rất khả nghi.
"Chẳng lẽ đây chính là tòa thành mà Tiên Đế tầng chín mươi trốn đi từng ở?" Diệp Phong nghĩ đến điểm này.
Hắn vội vàng lấy la bàn màu đen ra tiến hành hồi tố thời gian, rất nhanh đã phát hiện hình ảnh liên quan.
Trong hình ảnh, đó là một bóng dáng quỷ dị khoác áo choàng trên người, căn bản không nhìn rõ được chân dung, chỉ có thể mơ hồ phát hiện đây là một tu hành giả thấp nhỏ.
Là nam hay là nữ cũng không dễ phân biệt.
Người này sống trong tòa thành bảo này, không ngừng khắc hoạ các loại trận văn trên vách tường, hình như đang thôi diễn cái gì.
Thẳng đến một ngày nào đó, người thần bí đó đánh nổ tòa thành, tránh né phân thân của ma thú Hắc Ngục truy sát rồi biến mất tăm hơi.
Từ đó, hình ảnh kết thúc.
"Hắn là người này." Trông Diệp Phong có vẻ rất kích động.
Hắn cảm thấy, hơn phân nửa người thần bí này chính là Hắc Ngục Tiên Đế tâng chín mươi chạy ra lúc ban đầu, căn cứ vào nhắc nhở của Ngự Linh Thiên Tôn, hẳn đối phương đang ẩn núp ở Hằng Cổ thần quốc.
Vong Tình Tiên Đế nói: "Trong hình ảnh người kia có hành tung bí mật, còn đặc biệt xoá sạch vết tích mình tồn tại, sợ là không cách nào truy tung."
"Vậy làm sao bây giờ?" Hồ Phi Phi hỏi.
"Không biết." Vong Tình Tiên Đế lắc đầu: "Thủ đoạn của đối phương rất mạnh, ta không thể sánh bằng được, người này cố gắng xoá sạch vết tích nên ta không cách nào truy tung."
"Vậy thì tìm các Tiên Đế ẩn thế khác hỏi xem tình hình của tòa pháo đài này, có lẽ bọn họ cũng biết một chút, nếu không được thì chúng ta leo lên đỉnh núi Hắc Ngục Phong."
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh núi Hắc Ngục Phong cách xa mặt đất trên trăm vạn dặm, mặt ngoài vẫn tồn tại cấm chế, không phải ai cũng có thể leo lên đỉnh.
"Đi thôi, đi tìm các Tiên Đế khác hỏi một chút."
Ba người tiếp tục lên đường
Ở một toà thành yên lặng, nơi này có một Tiên Đế tâng tám mươi tám, cũng không phải là phạm nhân, mà là một lão ngoan đồng chủ động tiến đến tị thế, bên cạnh có hàng trăm đạo đồng đi theo.
"Ta là Linh Long Tiên Đế, vào nguyên hội thứ sáu ta đã trốn ở chỗ này, lúc ấy vẫn là Tiên Đế tâng tám mươi mốt, trải qua nhiều năm khổ tu chỉ cũng mới đột phá đến Tiên Đế tâng tám mươi tám, cũng không biết đời này có cơ hội tấn thăng lên Tiên Đế tâng một trăm trong truyền thuyết." Lão giả châm chậm mở miệng. Ông ta mặc đạo bào màu vàng óng, xếp bằng trên một bồ đoàn lơ lửng, trông thật tiên phong đạo cốt, cầm phất trần trong tay mà trò chuyện vui vẻ với đám người Diệp Phong.
"Đây là một hộp lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà." Diệp Phong rất hiểu cách đối nhân xử thế, lập tức lấy ra một cái hộp gỗ chứa một trăm mảnh lá trà rồi đặt trên mặt bàn.
"Lại là lá trà ngộ đạo!" Linh Long Tiên Đế hít sâu một hơi: "Diệp Phong đạo hữu, ta nhất định biết gì nói nấy."
"Ngươi biết nguyên chủ nhân của tòa pháo đài này không?" Diệp Phong chiếu hình ảnh ra.
Linh Long Tiên Đế nhìn thấy toà thành cũ nát kia và người mặc áo choàng trong đó thì đồng tử co rụt lại, nói: "Đây là phạm nhân nguyên hội trước mới bị giam giữ vào, vừa tiến vào đã là Tiên Đế tâng chín mươi, nghe nói là tàn sát một đại tộc ở bên ngoài, sau đó bị trấn áp."
Diệp Phong vội hỏi: "Ngươi còn biết cái gì?"
"Người này có hành tung quỷ dị, tất cả những người đi qua bái phỏng đều bị chặn ngoài cửa. Hắn trốn trong thành bảo, ngẫu nhiên ra ngoài dời gạch, nhưng luôn mặc áo choàng ngăn cách thần thức tìm tòi, còn mang bao tay, căn bản không biết tướng mạo thật sự của người này là cái gì." Linh Long Tiên Đế nói như vậy.
Đám người nghe vậy thì sắc mặt càng ngưng trọng thêm.
Tên Tiên Đế tâng chín mươi trốn đi có hành tung bí ẩn, biết cách trinh sát ngược, nhất định có vấn đề lớn, nhưng bởi vì đối phương ẩn giấu quá tốt nên căn bản không cách nào tìm tới.
"Cái này khó giải quyết." Diệp Phong thở dài.
Muốn tìm được đối phương quá khó.
Trừ phi về sau mỗi khi phát hiện một vị Tiên Đế Viễn Cổ tâng chín mươi liền dùng la bàn màu đen tìm kiếm hình ảnh quá khứ của đối phương, nếu không khó mà xác định người kia rốt cục là ai.
Nhưng làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người.
Diệp Phong và Linh Long Tiên Đế lại hàn huyên hồi lâu, biết được Hắc Ngục Phong còn có không ít Tiên Đế ẩn thế không phải phạm nhân, thế là quyết định bái phỏng từ từ.
"Diệp Phong đạo hữu, đi thong thảt" Linh Long Tiên Đế đưa đám người Diệp Phong đến trước cửa tòa thành rồi phất tay tạm biệt.
Trên sơn đạo, Diệp Phong tìm tới một Tiên Đế tâng tám mươi ba, người này không phải phạm nhân, mà là cổ nhân trốn vào chỗ này tị thế không ra ngoài vào nguyên hội thứ tám.
"Một trăm mảnh lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà!" Mắt Tiên Đế lập tức sáng lên, lập tức nhiệt tình chiêu đãi đám người Diệp Phong, nói ra bí mật mà mình biết được.
"Người áo choàng các ngươi nói thường xuyên đi đến một nơi, có lẽ sẽ có phát hiện ở nơi đó."
Nghe được câu này, Diệp Phong cấp tốc rời đi.
Giữa sườn núi Hắc Ngục Phong, nơi này có một khu khai thác đất bỏ hoang, bởi vì có quá nhiều Hắc Thổ bị đào đi nên nhìn nơi đây như một cái hố trời siêu lớn, chung quanh còn chất đống không ít gạch đen.
"Nơi này nào có manh mối?"
Hồ Phi Phi hết nhìn đông tới nhìn tây, tiện tay nhặt một khối gạch đen lên, lại phát hiện mặt ngoài khối gạch đen này có một ấn ký đặc thù giống như vết chân mèo.
"Thứ này có vấn đề."
Diệp Phong lấy la bàn màu đen ra, xem lại quá khứ của khối gạch đen này, rốt cục phát hiện đầu mối hữu dụng.
Trong hình ảnh, người áo choàng đang đào cái gì đó ở nơi này, đột nhiên lại thấy phân thân của ma thú Hắc Ngục đi đến gần đó, hình như muốn ăn luôn người mặc áo choàng thần bí kia, dọa cho người này co cẳng bỏ chạy.
Phân thân của ma thú Hắc Ngục cấp tốc truy kích.
Móng của nó vừa đạp lên gạch đen, để lại một vết tích trên đó, đồng thời rất nhanh đã đuổi theo người áo choàng, kéo xuống một mảnh vải đen từ trên người đối phương, để lộ ra làn da được giấu kín dưới áo choàng của người này.