Chương 2284: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục Phong
Chương 2284: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục PhongChương 2284: Chỗ cao nhất của Hắc Ngục Phong
Toàn thân của người kia đầy lông dài, nhìn như một con khi.
Màu lông là đen có mang theo chút đỏ.
Đây cũng là tin tức trọng yếu nhất hiện nay Diệp Phong lấy được, trong mắt không khỏi tràn đầy kinh ngạc.
Phân thân của ma thú Hắc Ngục đuổi theo bóng người thấp bé này rồi dân dần biến mất trên Hắc Ngục Phong.
Từ đó, hình ảnh kết thúc.
"Đó là một con khỉ có lông đen đỏ sao? Nhìn vóc dáng người này thấp bé, thật sự có khả năng không phải người, mà là khỉ." Vong Tình Tiên Đế phỏng đoán.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi rất tán đồng.
"Nhưng người mặc áo choàng này cũng thật lợi hại, có thể sống sót dưới sự truy sát của phân thân ma thú Hắc Ngục, thủ đoạn rất mạnh." Diệp Phong nhịn không được cảm thán.
"Chưởng môn, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Hồ Phi Phi đưa mảnh gạch đen có dấu vuốt mèo cho Diệp Phong.
Diệp Phong chỉ lên đỉnh núi Hắc Ngục Phong.
"Đi lên kial"
Bây giờ bọn họ cách chân tướng càng ngày càng gần, hỏi những Tiên Đế Viễn Cổ khác nữa cơ bản cũng không có được tin tức hữu dụng gì, so với lãng phí lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà tìm bọn họ trưng cầu ý kiến thì không bằng trực tiếp đi tìm ma thú của Hắc Ngục.
Con đường trèo núi dài đằng đẳng.
Cho dù thực lực của ba người Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Vong Tình Tiên Đế cường đại, nhưng dưới sự chèn ép của cấm chế vẫn tốn thời gian ba ngày mới đi đến một nơi dù đi theo hướng nào cũng là đường xuống dốc, có nghĩa là nơi này đã ở chỗ cao nhất của Hắc Ngục Phong.
Tục xưng: Đỉnh núi.
"Ma thú của Hắc Ngục đâu?"
Hồ Phi Phi hết nhìn đông tới nhìn tây, lại phát hiện nơi này chỉ là một đỉnh núi màu đen bình thường, cuồng phong gào rít giận dữ, căn bản không có ma thú của Hắc Ngục gì cả.
"Xem nơi đó."
Diệp Phong chỉ lên không trung, chỗ ấy lơ lửng một cây cổ thụ to lớn, trên tán cây có một con mãnh thú rất giống thể kết hợp giữa báo đen và mèo đen đang nằm sấp.
Dáng người của nó mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lẽo.
Khí thế vương bá bỗng tuôn trào ra.
"Là bản thể của ma thú Hắc Ngục." Diệp Phong cho ra kết luận.
[ Danh tự: Ma thú của Hắc Ngục ]
[ Phẩm giai: Tiên Đế tâng một trăm ]
[ Giới thiệu: Thể tụ hợp ác niệm, được sinh ra trong ác niệm vô tận, trời sinh có lực áp bách đối với người có ác niệm, lấy ác niệm làm thức ăn ]
[ Thân phận: Quản giáo của Hắc Ngục] [ Ghi chú: Ác niệm chỉ tổ ]
Đây là tin tức cơ bản mà Diệp Phong lấy được thông qua Động Sát chi Nhãn, mà lúc này ma thú của Hắc Ngục cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
"Thật đáng sợi" Vong Tình Tiên Đế nhìn ma thú của Hắc Ngục, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, giống như bị giam vào một không gian hắc ám lạnh lẽo, nhịn không được run lẩy bẩy.
"Rống!" Ma thú của Hắc Ngục nhảy xuống cổ thụ, đáp xuống đỉnh núi Hắc Ngục Phong mà không phát ra tiếng bước chân nào, cứ như hồn ma trong đêm tối, làm người sợ hãi.
Nó cúi đầu xuống nhìn về phía bọn người Diệp Phong.
Trên đỉnh Hắc Ngục Phong, nơi này có cuồng phong gào rít càn quét, không khí rất ngột ngạt.
Diệp Phong và ma thú của Hắc Ngục đối mặt hồi lâu, sau đó hắn chủ động phá vỡ yên tĩnh, chắp tay nói: "Ta là chưởng giáo Diệp Phong của Phiếu Miểu tông đại lục Thần Châu, đến đây thăm hỏi."
Ma thú của Hắc Ngục nghiêng đầu một chút, giống như đang nghi ngờ.
Diệp Phong tiếp nhận khối gạch đen có vết chân mèo kia từ trong tay Hồ Phi Phi và nói: "Trong Hắc Ngục có một phạm nhân Viễn Cổ trên tâng chín mươi trốn ra, ta muốn tìm ma thú Hắc Ngục tiền bối để lấ được phương pháp truy tung người kia."
Biểu hiện của ma thú Hắc Ngục vẫn luôn rất lạnh lùng.
Ánh mắt nó rơi vào mảnh gạch đen có vuốt chân mèo đó, cảm thấy rất quen thuộc, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ lại là phân thân của mình để lại lúc truy sát phạm nhân nào đó.
"Rống!" Ma thú của Hắc Ngục phát ra tiếng kêu trầm trọng, trong mắt tràn đầy lạnh lão, nhìn về phương xa với ánh mắt rất không cam lòng.
"Ma thú tiên bối cảm thấy buồn rầu sao?" Diệp Phong nhìn ra nguyên do: "Ngài không cách nào rời khỏi Hắc Ngục nên không thể bắt tên phạm nhân kia lại."
Ma thú của Hắc Ngục nhìn về phía Diệp Phong, gật gật đầu.
"Ta có thể giúp ngài bắt hắn trở lại, thậm chí là cưỡng ép xóa bỏ." Diệp Phong nói: "Nhưng trước đó ma thú tiền bối phải cung cấp phương pháp truy tung."
Ma thú của Hắc Ngục gật đầu, sau đó nó duỗi một lợi trảo ra vỗ vỗ mặt đất, nơi đó cấp tốc xuất hiện một quả ác niệm đã chín muồi.
Nó dùng đầu ngón tay chỉ vào quả ác niệm, lại chỉ chỉ Diệp Phong, cuối cùng chỉ chỉ chính mình.
Diệp Phong phỏng đoán: "Ý của ma thú tiền bối là, ta giúp ngài lấy được một quả ác niệm thì ngài sẽ nói cho ta biết phương pháp truy tung phạm nhân kia?"
"Ừm”" Ma thú của Hắc Ngục gật đầu, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp giống như đang nói chuyện.
"Được." Diệp Phong gật đầu.
Lúc này, Hồ Phi Phi hỏi: 'Chưởng môn, ngài xác định người áo choàng rất giống khỉ kia chính là Tiên Đế tâng chín mươi ẩn thế bố cục ở bên ngoài sao?”
Diệp Phong sững sờ, lập tức hỏi ma thú của Hắc Ngục: "Ma thú tiên bối, ngài có biết trong Hắc Ngục còn có bao nhiêu Tiên Đế Viễn Cổ chạy ra không?”
Ma thú của Hắc Ngục chỉ chỉ quả ác niệm trên đất rồi chỉ chỉ Diệp Phong, sau đó chỉ chỉ chính mình, cuối cùng duỗi ra hai móng vuốt.
Khoé miệng Diệp Phong giật giật một cái. "Ma thú tiền bối, ý ngài là ta cần cho ngài hai quả ác niệm thì ngài mới nói cho ta biết là ai chạy ra ngoài, và phương pháp truy tung bọn họ?”
"Ừm”" Ma thú của Hắc Ngục gật đầu.
Thấy thế, Diệp Phong cũng nhẹ nhàng gật đầu.
"Chưởng môn, tiếp theo đi làm gì? Thu thập quả ác niệm sao?" Hồ Phi Phi hỏi.
"Đúng thế" Diệp Phong gật đầu.
Bọn họ nhất định phải lấy được hai quả ác niệm mới có thể được ma thú của Hắc Ngục trợ giúp, nếu không chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân căn bản không tìm ra có ai chạy ra ngoài.