Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2041 - Chương 2296: Hạ Dao Chân Thành Mời (Tt)

Chương 2296: Hạ Dao chân thành mời (tt) Chương 2296: Hạ Dao chân thành mời (tt)Chương 2296: Hạ Dao chân thành mời (tt)

Diệp Phong lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận, đưa mắt nhìn về hướng chủ nhân Hắc Ngục và nói: "Nếu không phải nể mặt Quốc sư Hạ Dao thì ta nhất định sẽ làm thịt Tiểu Hắc Tử ngươi."

"Ngươi có gan!" Chủ nhân Hắc Ngục giận quá thành cười.

Hạ Dao bình tĩnh nói: "Chư vị đạo hữu, nếu như các ngươi thật sự có thâm cừu đại hận gì thì chờ thịnh hội tất niên trôi qua rồi lại dùng hình thức lôi đài sinh tử chiến luận bàn cũng không sao, chỉ hi vọng trước tết có thể an bình một chút."

Đám người nghe vậy thì ánh mắt chớp động.

Chủ nhân Hắc Ngục cười găn và nói: "Thì ra là thế, chờ qua hết năm mới liền có thể động thủ thật sao? Rất tốt, ta có thể tiếp tục chờ."

Nói xong, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Phong.

"Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!" Vừa dứt lời, chủ nhân Hắc Ngục lập tức suất lĩnh Tử Tịch Tiên Đế và hơn một trăm tên Tiên Đế Viễn Cổ dưới trướng rời đi, chỉ đảo mắt liền biến mất tăm hơi.

Trong hư không, Lôi Vô Đạo nhìn theo hướng chủ nhân Hắc Ngục rời đi, lại nhìn về phía người hộ đạo bên cạnh.

"Ngươi để ý không?"

"Thấy rồi, trước khi chủ nhân Hắc Ngục và Tử Tịch Tiên Đế đi đã liếc nhìn chúng ta đầy thâm ý, xem chừng là đang tức giận vì chuyện trước đó."

"Không quan trọng."

Hai người cười cười rồi rời khỏi đại lục Thân Châu.

Trước đây Lôi Vô Đạo hợp tác với Tử Tịch Tiên Đế, nhưng ai biết Tử Tịch Tiên Đế vô tích sự như thế, căn bản không đối phó được Diệp Phong, vì thế sự hợp tác giữa hai bên phải dừng lại. Hơn nữa vì người hộ đạo chém đứt cánh của Tử Tịch Tiên Đế nên song phương đã kết thù hận cực sâu.

"Chư vị đạo hữu, gặp ở thịnh hội tất niên!" Các Tiên Đế khác chắp tay rồi lần lượt rút lui.

Không bao lâu sau, trong hư không chỉ còn lại hơn mười người bọn Hạ Dao, Diệp Phong, Lăng Thiên Đế, Lục Mệnh Tiên Đế, Lữ Thiên Tôn.

"Chư vị đạo hữu, tạm biệt." Hạ Dao khẽ nhếch khóe miệng, cuối cùng nhìn về hướng Diệp Phong, tay nâng lấy Tử Hương Thần Vương Đỉnh rồi rời đi.

"Diệp Phong đạo hữu, đã lâu không gặp." Lục Mệnh Tiên Đế, Thiên Vân Tiên Đế, Lôi Vân Tiên Đế đi đến trước mặt Diệp Phong, lên tiếng chào hỏi.

"Ba vị tiền bối, gặp nhau tức là hữu duyên, không bằng đi đến Phiêu Miểu Tông làm khách?" Diệp Phong đưa ra lời mời.

Ba người này đều là Tiên Đế trên tâng tám mươi, biết được rất nhiều, nếu có thể làm khách ở Phiêu Miểu Tông thì có thể thuận tiện giảng đạo cho đệ tử tông môn.

Mà đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

"Tốt lắm!" Lục Mệnh Tiên Đế cũng không cự tuyệt.

Diệp Phong nhìn về phía bọn người Lữ Thiên Tôn và Lăng Thiên Đế, cũng đưa ra mời, đám người ngẫm nghĩ rồi đều quyết định đi Phiêu Miểu Tông làm khách.

Quảng trường tông môn, Diệp Phong lấy ra các loại tiên dược và thánh dược đỉnh cấp bỏ thêm vào nồi lớn, lại băm hai cái cánh gà của Tử Tịch Tiên Đế rồi ném vào nồi hầm với lửa nhỏ. "Đây là canh Phượng Hoàng, đại bổ." Diệp Phong long trọng giới thiệu.

Bọn người Lục Mệnh Tiên Đế ngồi trên ghế khách nhân, nhìn Diệp Phong chế biến canh gà như thế cũng cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, phát hiện đệ tử của Phiêu Miểu Tông yếu nhất cũng là Tiên Đế tâng hai, mọi người không khỏi líu lưỡi.

"Hay cho một Phiêu Miểu Tông!"

"Đệ tử người người đều như rồng, khó lường."

Bọn người Lục Mệnh Tiên Đế mở miệng tán thưởng.

Diệp Phong mang đầy thâm ý mà nói: "Đệ tử của Phiêu Miểu Tông chúng ta còn chưa đủ mạnh, cảm ngộ đối với đạo pháp không đủ khắc sâu, xin các vị tiền bối chỉ điểm."

"Chuyện này không thành vấn đề."

Bọn người Lục Mệnh Tiên Đế cũng không keo kiệt mà bắt đầu cho giải quyết vấn đề các đệ tử Phiêu Miểu Tông gặp phải trong quá trình cảm ngộ pháp tắc, còn nói ra lý giải của mình.

“Ta cũng tới nói hai câu."

Lữ Thiên Tôn cũng không cam chịu yếu thế mà tiến hành giảng giải cho các đệ tử của Phiêu Miểu Tông chung quanh, cũng lợi dụng quá trình này luận đạo với Lục Mệnh Tiên Đế, xem như quen biết lẫn nhau.

Thấy thế, Diệp Phong rất vui mừng.

Hắn mời những người này đến, một là vì giảng đạo cho đệ tử của Phiêu Miểu Tông, hai là vì để bọn họ qien biết nhau, xúc tiến giao lưu, tăng tiến quan hệ. ...

Quá trình nấu canh gà cũng không nhanh.

Trong thời gian đó, xung đột bộc phát đại lục trên Thần Châu đã truyền khắp hơn phân nửa Vũ Trụ, gây nên rúng động.

"Chưởng giáo Diệp Phong của Phiêu Miểu Tông đã đột phá Tiên Đế tâng năm mươi lăm, nghiền ép Tử Tịch Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông, còn kéo đứt hai cái cánh gà của người này."

"Thật hay giả?"

"Tử Tịch Tiên Đế chính là Tiên Đế tâng bảy mươi, lại bị Diệp chưởng môn tâng năm mươi lăm nghiền ép?"

"Không sai, hoàn toàn chính xác!"

Người của các thế lực lớn nghị luận âm ï, vô số người bội phục Diệp Phong từ tận đáy lòng, sinh lòng kính ý, khiến giá trị danh vọng của Phiêu Miểu Tông nghênh đón giai đoạn bộc phát mới.

Ba ngày sau, canh Phượng Hoàng rốt cục cũng đã xong, tản ra mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả quảng trường tông môn.

"Mở nắp!" Diệp Phong vừa dứt lời thì cái nắp nồi đã bay lên không trung, mùi thơm nồng đậm hơn tản ra, không khí mờ mịt, khiến đám người cảm thấy mình như đi tới Tiên cảnh Thượng Cổ.

"Món canh gà này nhất định uống rất ngon." Lục Mệnh Tiên Đế liếm môi một cái, các Tiên Đế Viễn Cổ xung quanh cũng mang đầy vẻ chờ mong.

"Thơm quá!" Lăng Thiên Đế khen không dứt miệng.

"Thật sự rất thơm." Bọn người Lữ Hà tôn giả, Lữ Thiên Tôn, Cửu Hoàn Đao Hoàng đứng bên cạnh cũng hít lấy hít để mùi thơm canh gà, trong mắt tràn đây chờ mong.

"Chư vị đạo hữu, canh Phượng Hoàng ta nấu đã chín rồi, tiếp theo uống canh đi!" Diệp Phong cười vang và nói. Hắn phất ống tay áo một cái, canh gà được bỏ vào mười chum đựng nước, hơi làm lạnh xong lại được chia đến trong chén của đám người, toả ra làn sương hương thơm bảy màu.

Trên đỉnh Phiếu Miểu phong, Vong Tình Tiên Đế rời khỏi sân nhỏ, nhìn xuống từ bên vách núi, cũng ngửi thấy canh gà thơm nồng này.

"Cũng rất hương.' Nói thực nàng cũng muốn uống.
Bình Luận (0)
Comment