Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2058 - Chương 2313: Truy Sát! Chủ Nhân Của Hắc Ngục

Chương 2313: Truy sát! Chủ nhân của Hắc Ngục Chương 2313: Truy sát! Chủ nhân của Hắc NgụcChương 2313: Truy sát! Chủ nhân của Hắc Ngục

Một vào Tiên Đế Viễn Cổ trên tâng bảy mươi phát ra tiếng thở dài vang vọng khung trời, sau đó không chỉ bọn họ mà còn có không ít Tiên Đế Viễn Cổ tâng tám mươi, tâng chín mươi đi tới cửa ra vào Hắc Ngục.

Diệp Phong và những cường giả Viễn Cổ này đối mặt.

Bọn họ đều khoác áo bào đen, khuôn mặt bị che kín, thân thức của Diệp Phong và Hạ Dao căn bản không dò xét được gương mặt thật và tu vi cụ thể của bọn họ.

"Hắc Ngục bị phá!"

"Chúng ta nên tìm kiếm nơi ẩn cư mới thôi."

Những Tiên Đế đỉnh cấp này cảm khái mà nói.

Sau một khắc, bọn họ xé rách hư không, đảo mắt đã biến mất không còn tăm tích.

"Thì ra trên đời có nhiều Tiên Đế Viễn Cổ trên tâng bảy mươi như vậy, trước đó còn tưởng rằng bọn họ đều đã chết, nhưng ai biết lại ẩn tàng trong Hắc Ngục." Hạ Dao cảm khái liên tục.

Tổng số Tiên Đế Viễn Cổ trên tầng bảy mươi rời đi trong nháy mắt đó lên đến hơn trăm vị.

Đội hình này tương đối khí thế.

"Bọn họ không phải phạm nhân mà chỉ là một đám cao nhân thần bí ẩn cư thế ngoại, mặc kệ nhiều đến mấy cũng sẽ không khiến Vũ Trụ mất cân bằng, ngược lại là bọn người chủ nhân Hắc Ngục mới thật sự là uy hiếp và khối u ác tính." Diệp Phong nói như vậy.

"Chủ nhân Hắc Ngục và Tử Tịch Tiên Đế các loại hơn trăm tên tu hành giả đến từ Hắc Ngục Ma Tông đều đã bị ta dùng Tử Hương Thần Vương Đỉnh đánh giết, không cần lo lắng nữa." Hạ Dao lộ ra vẻ mặt tự tin.

Nhưng đúng lúc này, sâu trong Vũ Trụ xa xôi truyên đến một giọng nói phách lối quen thuộc.

"Kiệt kiệt kiệt!"

"Diệp Phong, Hạ Dao, các ngươi không nghĩ tới chúng ta còn chưa có chết đúng không, ha ha ha haI" Đây là giọng của chủ nhân Hắc Ngục.

"Diệp Phong, chúng ta chuồn trước đây!" Tử Tịch Tiên Đế cũng lên tiếng.

Sau đó khí tức của bọn họ bị triệt để ẩn nấp, cả thần thức của Diệp Phong và Hạ Dao cũng không cách nào tìm ra những người này.

"Bọn họ sống lại?" Hạ Dao cảm thấy khó tin nổi.

Diệp Phong thì nói: "Bọn người chủ nhân Hắc Ngục vốn đã chết một lần, về sau được người thần bí trốn trong Hằng Cổ thần quốc các ngươi phục sinh. Ta nghĩ trước đó sở dĩ bọn người chủ nhân Hắc Ngục dám làm loạn trên thịnh hội là vì đạt thành nhận thức chung với người thần bí."

"Thì ra là thế." Hạ Dao nhíu nhíu mày.

"Nhưng những người này nhảy nhót không được bao lâu, ngươi có được Tử Hương Thần Vương Đỉnh, uy lực kinh người, giết bọn chúng thêm lần nữa là được." Diệp Phong nói.

"Cũng đúng.' Hạ Dao gật gật đầu.

"Nhưng ngươi có thể tìm được chỗ ẩn thân của những người này không?" Diệp Phong hỏi.

Hạ Dao ngây ngẩn cả người.

Mặc dù nàng có được Tử Hương Thần Vương Đỉnh, chiến lực kinh người, có thể giết chết Tiên Đế cao giai, nhưng không có nghĩa là bản thân nàng có thể tìm được bọn họ, đây là một vấn đề làm người ta lúng túng.

"Ta có bí pháp có thể tìm được bọn chúng." Diệp Phong nói.

Bí pháp là giả, muốn tìm được chủ nhân Hắc Ngục và người vượn vực ngoại thì còn phải dựa vào la bàn màu đen.

"Dạy ta một chút.' Hạ Dao hứng thú.

"Không dạy được, nhưng ta có thể nói cho ngươi những người kia đang ở phương nào, tỉ như chủ nhân Hắc Ngục và bọn người Tử Tịch Tiên Đế ghê tởm nhất." Diệp Phong cười cười, chỉ vào một hướng nào đó.

"Đánh thẳng qual"

Hai người xé rách hư không rồi biến mất tăm hơi.

Người của các thế lực lớn cũng đều đi vào vỡ vụn Hắc Ngục Thành trước lầu, gặp Diệp Phong và Hạ Dao rời đi, bọn họ cũng đều đuổi tới, nghĩ biết xảy ra chuyện gì.

Sâu trong tinh không, nơi này có một mảnh lục địa hoang vu vỡ vụn, trên đó trông một chút thực vật hình dáng cây nấm kỳ quái, trung tâm có một sơn cốc quái dị có thác nước treo ngược.

"Ha ha hal" Tiếng cười vui sướng vang lên.

Tử Tịch Tiên Đế đã mọc ra hai tay lần nữa, đang đứng bên cạnh thác nước, hai tay chống nạnh, trên mặt tràn đầy đắc ý.

"Đừng cười, từ nay vê sau mảnh lục địa cỡ nhỏ bị sương mù hỗn độn che giấu này chính là trụ sở mới nhất của Hắc Ngục Ma Tông chúng ta, có thể giúp chúng ta tị nạn." Chủ nhân Hắc Ngục cười nói.

"Tông chủ, chúng ta trốn ở chỗ này thật sự sẽ không bị bọn người Diệp Phong và Hạ Dao phát hiện sao?" Một Tiên Đế tâng năm mươi hỏi.

"Khu vực này có trường năng lượng đặc thù và sương mù hỗn độn che giấu khí tức, cho dù là Tiên Đế tâng chín mươi cũng khó mà phát hiện tung tích của chúng ta, chỉ là Diệp Phong và Hạ Dao thì càng không có khả năng phát hiện." Chủ nhân Hắc Ngục rất đắc ý.

Đây là bảo địa gân đây gã mới phát hiện.

Cho dù khu vực này có linh khí thiên địa không quá nồng đậm, chỉ tương đương với một linh mạch Thánh cấp bình thường, nhưng những Tiên Đế trên tâng ba mươi bốn bọn họ cũng không cần linh khí hùng hồn, mà là hoàn cảnh an tĩnh.

Chỉ cần nơi này phù hợp để tu hành là có thể trốn ở đây, an tâm cảm ngộ pháp tắc.

"Được rồi."

"Nếu khu vực này không có nguy hiểm thì chúng ta mau mau xây dựng cơ sở tạm thời, kiến tạo hành cung thuộc về mình."

"Được!"

Các tu hành giả Hắc Ngục Ma Tông lần lượt mở miệng.

"Chư vị đồng môn, từ nay về sau nơi này chính là sơn môn hoàn toàn mới của Hắc Ngục Ma Tông chúng ta, nhớ kỹ, không nên tạo kiến trúc quá lớn quá xa, một khi vượt qua phạm vi lục địa này thì sẽ bị ngoại nhân phát hiện." Chủ nhân Hắc Ngục nhắc nhở.
Bình Luận (0)
Comment