Chương 2315: Hủy diệt Hắc Ngục Ma Tông
Chương 2315: Hủy diệt Hắc Ngục Ma TôngChương 2315: Hủy diệt Hắc Ngục Ma Tông
Đám người nhìn về phía tinh không.
Chỗ ấy xuất hiện một bóng người, đó là một con ong độc màu đen dài chừng năm mét, tản ra sương độc làm người ta sợ hãi, không ai dám tới gần.
"Chủ nhân Hắc Ngục, dám can đảm quấy rối trên thịnh hội tất niên mà bản Quốc sư tổ chức, ngươi nhất định phải chết!" Hạ Dao giận dữ mắng mỏ, tiếng nói truyền khắp khung trời.
"Quốc sư Hạ Dao, ta chỉ nhận ủy thác của người ta thôi, tha mạng!" Chủ nhân Hắc Ngục điên cuồng xin tha, nhưng hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, thân thể vẫn thành thật tăng nhanh tốc độ, không muốn bị hai người đuổi kịp.
"Còn muốn chạy?" Hạ Dao phẫn nộ trừng hai mắt, thôi động Tử Hương Thần Vương Đỉnh để mình và Diệp Phong được một làn sương mù màu tím bao phủ, xé rách hư không xuất hiện tại trước mặt chủ nhân Hắc Ngục.
"Chết đi cho ta!" Hạ Dao phẫn nộ xuất thủ, sương mù màu tím đáng sợ lại tràn ra khỏi Tử Hương Thần Vương Đỉnh, đánh vào lồng ngực chủ nhân Hắc Ngục, khiến gã lập tức chia năm xẻ bảy.
"Không!" Chủ nhân Hắc Ngục thống khổ thét lên.
Lần này, gã không có lông khỉ của người vượn vực ngoại cứu mạng nên không thể sống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình hồn phi phách tán, triệt để thân vẫn đạo tiêu.
"Chủ nhân Hắc Ngục chết!"
"Đó là một Tiên Đế tâng tám mươi mốt!"
"Dưới đòn tiến công của Tử Hương Thần Vương Đỉnh, hắn chỉ hét thảm một lân mà không có sức để đánh trả, thật là quá kinh khủng."
"Đừng đi trêu chọc Quốc sư Hạ Daol"
Người của các thế lực lớn nói như vậy.
Hạ Dao có được Tử Hương Thần Vương Đỉnh cường hãn, cho dù tu vi của nàng ta chỉ là Tiên Đế tâng năm sáu mươi, nhưng chỉ cần nàng vẫn là Quốc sư của Hằng Cổ thần quốc thì sẽ có quyền sử dụng Tiên Đế binh tâng một trăm này.
Chiến lực của nàng có thể sánh ngang với Tiên Đế tâng một trăm!
Há có thể trêu chọc dạng người hung ác như vậy?
"Rốt cục cũng chết rồi." Nhìn chủ nhân Hắc Ngục tan thành mây khói, Hạ Dao thu hồi Tử Hương Thần Vương Đỉnh rồi nhìn về phía Diệp Phong: "La bàn của ngươi còn có thể cảm ứng được tung tích của bọn chúng không?”
Diệp Phong nhìn về phía la bàn màu đen.
Cây kim chậm rãi chuyển động, không chỉ về hướng cố định nào cả, sau một hồi nó triệt để không quay nữa, chứng tõ đã triệt để không cảm ứng được khí tức của chủ nhân Hắc Ngục.
Điều này thể hiện hai loại khả năng.
Một, chủ nhân Hắc Ngục rời khỏi Vũ Trụ.
Hai, chủ nhân Hắc Ngục đã triệt để ngã xuống.
"Xem ra người này thật sự đã chết rồi." Diệp Phong thở ra một hơi.
Sau khi chủ nhân Hắc Ngục và các cường giả Viễn Cổ bọn Tử Tịch Tiên Đế bị hủy diệt, thế lực đỉnh cấp Hắc Ngục Ma Tông xuất hiện không tính quá lâu này rốt cục cũng trở thành quá khứ.
"Chết rồi? Chết tốt lắm!" Hạ Dao khẽ nhếch khóe miệng.
Trên mặt Diệp Phong lộ ra ý cười, nhưng rất nhanh hắn lại nhíu nhíu mày, nói: "Cho dù chủ nhân Hắc Ngục đã thân vẫn đạo tiêu, Hắc Ngục Ma Tông cũng triệt để bị hủy diệt, nhưng thôi người vượn vực ngoại động cánh cửa Phá Toái đánh nổ Hắc Ngục vẫn còn chưa ngã xuống."
Hạ Dao như muốn ngừng thở, nói: "Đúng rồi, suýt nữa đã quên mất người này, la bàn or ngươi có thể xác định khí tức hoặc là tọa độ của người kia không?”
"Được.' Diệp Phong lập tức thôi động la bàn, khiến cây kim nhanh chóng chuyển động.
Một lát sau, cây kim chỉ vê hướng Hắc Ngục.
"ĐỊ"
Diệp Phong và Hạ Dao đồng thời xé rách hư không, lao vê hướng Hắc Ngục với tốc độ thật nhanh. ...
Chỗ sâu nhất Hắc Ngục, Hắc Ngục Phong.
Trên đỉnh cổ thụ, ma thú của Hắc Ngục nằm trên tán cây, khinh miệt nhìn người mặc áo choàng đứng trên đỉnh Hắc Ngục Phong kia.
"Ma thú của Hắc Ngục, ngươi không nghĩ tới bản tọa lại đánh trở vê đúng không, năm đó ngươi chỉ dùng phân thân đã đuổi theo ta đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa. Hôm nay ta gài bẫy đánh nổ Hắc Ngục, thực lực của ngươi nhất định sụt giảm, ta cũng muốn xem ngươi có thể uy phong đến lúc nào." Người áo choàng cười gắn.
RẹtI
Hai bóng người xé rách hư không, xuất hiện sau lưng người mặc áo choàng, đó chính là Diệp Phong và Hạ Dao chạy tới.
"Các ngươi biết ta ở chỗ này?" Người áo choàng quay đầu nhìn về phía Diệp Phong và Hạ Dao, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hạ Dao lớn tiếng chất vấn, trên mặt tràn đầy tức giận: "Còn nữa, làm sao ngươi trốn được ở Hằng Cổ thần quốc chúng ta? Làm sao ngươi dẫn dắt được nước của Thần Trì Hằng Cổ? Những điều này là ai dạy ngươi?"
Nàng hoài nghỉ trong Hằng Cổ thần quốc có phản đồ.
Nhưng nàng không biết phản đồ là ai.
Hằng Cổ thần quốc có quá nhiều tu hành giả, chỉ Tiên Đế thôi cũng đã hơn trăm vạn người, Tiên Đế trên tâng ba mươi ba vĩnh sinh cũng vô số kể. Muốn tìm được phản đồ cũng không dễ dàng.
Vẻ mặt của Diệp Phong không chút thay đổi.
Hắn cũng muốn biết người vượn đến từ vực ngoại này có cấu kết với người của Hằng Cổ thần quốc không.
Nếu như còn có nội ứng thì nhất định phải bắt được.
Trên đỉnh Hắc Ngục Phong, gió lạnh căm căm.
Diệp Phong và Hạ Dao đứng một bên, ma thú của Hắc Ngục nằm trên không, giáp công người mặc áo choàng đứng ở chính giữa.
"Nói chuyện!" Hạ Dao quát lớn: "Ngươi câm sao? Ta hỏi ngươi lần nữa, rốt cục bên trong Hằng Cổ thân quốc chúng ta còn nội ứng hay không?"
"Ha ha ha!" Người áo choàng chỉ ngửa mặt lên trời cười to, không buồn trả lời. Diệp Phong im lặng không nói gì.
Hắn coi Vong Tình Tiên Đế là át chủ bài thứ nhất, không để đối phương xuất thủ là do cảm thấy phía sau người mặc áo choàng có khả năng còn kẻ giúp đỡ khác, cho nên mình không thích hợp lộ ra quá nhiều thủ đoạn và sức mạnh.
Chỉ có như vậy mới có khả năng dẫn dắt đối phương xuất động.
Bây giờ xem ra người mặc áo choàng này thật sự không phải kẻ sau màn duy nhất, nếu không hắn không có khả năng ẩn núp trong Hằng Cổ thần quốc nhiều năm như vậy.
Cho nên rất có thể kẻ sau màn khác là người bên trong Hằng Cổ thần quốc.