Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2064 - Chương 2319: Nhiệm Vụ Chi Nhánh, Năm Mới (Tt)

Chương 2319: Nhiệm vụ chi nhánh, năm mới (tt) Chương 2319: Nhiệm vụ chi nhánh, năm mới (tt)Chương 2319: Nhiệm vụ chi nhánh, năm mới (tt)

Lúc này đang ngay vào đêm giao thừa.

Trên quảng trường tông môn của Phiêu Miểu Tông, toàn bộ trưởng lão, chấp sự, đệ tử, linh thú đang ngồi vào vị trí, im lặng nhìn bảo tọa chưởng môn đang để trống.

"Đầu đang đợi ta sao?" Diệp Phong sinh lòng cảm động, hắn đáp xuống trên bàn tiệc chưởng môn ở quảng trường tông môn rồi nhìn xung quanh.

"Chưởng môn sư thúc đã trở về!"

Thạch Lỗi kích động nhảy lên một cái, sau đó các đệ tử Mặc Oanh, Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt, Long Thiên Tinh nhao nhao đứng dậy, cung kính hành lễ.

Bọn họ vốn cũng đi đến Hằng Cổ thần quốc tham gia thịnh hội tất niên, nhưng về sau lại xảy ra bạo loạn, Diệp Phong và Hạ Dao đuổi theo giết chết chủ nhân Hắc Ngục trước nên bảo bọn người Thạch Lỗi quay về tông để tránh bị đột kích.

Bởi vậy bọn họ đã sớm trở về, sau đó lại luôn chờ đợi Diệp Phong.

Bọn họ tin chắc Diệp Phong nhất định sẽ trở về.

"Cung nghênh chưởng môn!" Các thành viên khác của tông môn cũng chắp tay hành lễ.

Diệp Phong nhìn đám người, trong lòng liên tục cảm khái, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, năm thứ chín đã đi tới ngày cuối cùng.

Ngày mai chính là năm mới, đến lúc đó cũng nên tuyển nhận đệ tử đời thứ mười.

"Ngồi xuống đi!"

Suy nghĩ của Diệp Phong trở về hiện thực, ngồi trên bảo tọa chưởng môn mà khoát tay áo, lúc này bọn người Thạch Lỗi mới ngồi xuống bàn tiệc, vẫn luôn nhìn lên Diệp Phong.

"Ta cũng không nghĩ tới thịnh hội tất niên của Hằng Cổ thần quốc lại hung hiểm như thế, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng may là tạm thời không có gì đáng ngại. Diệp Phong bưng chén rượu lên và nói như vậy.

Đám người nghe thế thì mới yên tâm lại.

"Tiếp theo hãy vui vẻ tận hưởng năm mới, tạm thời đừng suy nghĩ những chuyện phiền não kia." Nói xong, Diệp Phong uống một hơi cạn sạch chén rượu trong chén.

"Kính chưởng môn!"

Đám người cũng uống cạn rượu thuốc, cùng Diệp Phong tận hưởng một niên hội cực kỳ khẩn trương kích thích.

Phiêu Miểu Tông, quảng trường tông môn, đám người đã qua ba lần rượu.

Leng keng!

Khi tiếng chuông năm mới được gõ vang, các nơi trên đại lục Thần Châu có pháo hoa bay múa, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi

Phiếu Miểu phong, Diệp Phong phất ống tay áo một cái đã tặng một phần lễ vật năm mới cho toàn thể thành viên trong tông môn, cả Vong Tình Tiên Đế ở tạm trên đỉnh Phiếu Miểu phong cũng có quà của mình.

Phần lễ vật này là do Diệp Phong chuẩn bị.

Nhìn mặt ngoài thì đây là một hộp quà nhỏ. Khi mở nó ra có thể nhìn thấy bên trong có một mảnh lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà đã trưởng thành, một viên Cửu Chuyển Huyền Đan, một tiên đan cứu mạng ẩn chứa số lượng lớn sinh mệnh lực, một kết tinh màu tím nhạt có kích thước chừng hạt đậu nành.

Sau cùng là một viên kết tinh màu tím, là Giới Nguyên.

Đương nhiên, tử khí Giới Nguyên ẩn chứa trong đó không sánh bằng kết tinh Giới Nguyên bình thường, dù sao thể tích cũng bị Diệp Phong chia cắt tương đối nhỏ, nhưng cũng rất quý giá, nếu đưa ra ngoài cũng đủ để gây nên tranh đoạt.

"Đa tạ lễ vật của chưởng môn!" Đám người nhận được lễ vật năm mới thì nhao nhao chắp tay hành lễ về hướng Diệp Phong, thể hiện lòng biết ơn.

"Không cần khách khí, bây giờ đã đến năm mới, chúng ta cũng nhanh chóng chuẩn bị tuyển nhận đệ tử đời thứ mười, các ngươi làm sư huynh sư tỷ, đến lúc đó phải khoang dung nhiều cho các sư đệ sư muội." Diệp Phong cao giọng mà nói.

"Đệ tử đã rõ.' Đám người nhao nhao gật đầu.

Trong lòng mọi người cũng rất chờ mong đệ tử đời thứ mười sắp đến, dù sao thành viên tông môn càng nhiều thì toàn bộ tông môn cũng càng cường đại.

Càng quan trọng hơn chính là, chỉ khi nào số lượng đệ tử của Phiêu Miểu Tông vượt qua mười vạn thì mới có thể trở thành thế lực cấp thánh địa.

Bọn họ đã mong đợi chuyện này rất lâu rồi.

Trên bàn tiệc, Thạch Lỗi nhẹ nhàng võ về cái hộp chứa lễ vật năm mới, nhìn về phía Diệp Phong cách đó không xa, trong mắt lóe ra hoài niệm sâu sắc.

"Gần mười năm!"

“Thời gian trôi qua thật nhanh."

"Trong nháy mắt tông môn của chúng ta đã từ một Phiếu Miểu phái yếu ớt hạ đẳng trước đây ở Phiếu Miểu phong mà bước từng bước một phát triển đến chuẩn thánh địa của hiện tại."

"Qua thêm hai ba năm, chờ tông môn chúng ta chiêu đầy mười vạn đệ tử liền có thể trở thành thánh địa."

"Ngày đó thật khiến người ta chờ mong." Thạch Lỗi cảm khái liên tục.

Các đệ tử đời thứ nhất như Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt, Mặc Oanh, Long Thiên Tinh, Giả Vũ Lam, Nhan Như Ngọc, Kiều Giai Hi, Cơ Tử Linh cũng tràn đầy cảm xúc.

Làm các đệ tử sớm gia nhập nhất, bọn họ đi theo Diệp Phong từ khi còn là kẻ yếu đến lúc dân dân biến thành cường giả.

Nhớ đến trước đây bọn họ chỉ mới đến Luyện Khí. Hiện nay đã lắc mình biến hoá, trở thành Tiên Đế hơn tâng ba mươi, có được sinh mệnh vĩnh hằng.

Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ vô cùng cảm khái.

"Cả ta cũng không nghĩ đến tông môn sẽ có ngày hôm nay, năm đó ta cảm thấy Phiêu Miểu Tông có thể trở thành tông môn cấp hai sao hay ba sao đã không tệ, nhưng ai biết bây giờ đã là thế lực cấp năm sao cấp cao nhất." Cung Thanh Thu nghĩ như vậy trong lòng.

Nàng là trưởng lão đầu tiên của Phiêu Miểu Tông. Năm đó nàng không có nhà để và, về sau liền được Diệp Phong hiền lành chứa chấp, còn an bài nàng trở thành trưởng lão của Phiêu Miểu Tông và thành chủ Bạch Phù thành rồi dốc lòng vun trồng.

Nếu không có Diệp Phong thì cũng không có nàng. "Những thứ của ta đều là chưởng môn cho, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngài." Cung Thanh Thu thâm nghĩ rồi nhìn về phía Diệp Phong.

Trong tông môn, bọn người Tửu Cuồng, Lý Tử Long, Lưu Phong, Tịch Diệt Tiên Đế đồng loạt nhìn về phía Diệp Phong, hồi tưởng đến những chuyện trải qua mấy năm gần đây thì cảm thấy đối phương như đang sáng lên.

"Đây là một vị chưởng môn vô địch." Trong lòng mọi người cùng xuất hiện suy nghĩ này.

Sau nửa canh giờ, đám người lần lượt rời khỏi quảng trường tông môn, ngắm trăng hoặc là nói chuyện phiếm ở những khu vực khác nhau của tông môn, tâm tình ai cũng vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment