Chương 2351: Cuộc báo thù của phạm nhân viễn cổ
Chương 2351: Cuộc báo thù của phạm nhân viễn cổChương 2351: Cuộc báo thù của phạm nhân viễn cổ
Mấy trăm điểm đỏ trên bản đồ đang cùng di chuyển theo một phương hướng.
"Hình như bọn chúng tập kết với nhau rồi." Hạ Dao chỉ ra nguyên nhân,'Mà địa điểm bọn chúng hướng đến, hình như là... đại lục Thân Châu?”
"Đúng vậy!" Diệp Phong nở nụ cười lạnh.
Hắn đoán ra tâm tư của đám phạm nhân này ngay tắp lự.
"Bọn chúng muốn hạ thủ với Thân Châu? Hay là muốn trốn trong Thân Châu?" Hạ Dao cau mày.
"Có vẻ như chúng muốn trả thù Thần Châu." Diệp Phong nói.
Dạo gần đây, bốn người họ săn giết không ít phạm nhân viễn cổ, chắc chắn sẽ có kẻ bắt được tin thức, sau đó truyền tin cho đám phạm nhân này.
Hiển nhiên một vài kẻ không cam lòng sẽ tấn công đại lục Thần Châu, san bằng Phiêu Miểu Tông.
"Nếu bọn chúng muốn xuống tay với Thần Châu, chúng ta phải quay vê sớm một chút, miễn cho Thần Châu rơi vào cảnh tượng sinh linh đồ thán dưới tay bọn chúng." Hạ Dao sâm mặt.
"Ừm, về thôi." Diệp Phong gật đầu.
Mặc dù đại lục Thần Châu có lớp hộ thuẫn đặc biệt bảo vệ, sẽ không bị đám phạm nhân này phá hủy. Nhưng nếu mục tiêu của bọn chúng không phải Thân Châu, mà là Phiêu Miểu Tông hoặc các tu sĩ, thì tình hình vẫn sẽ nghiêm trọng.
Xoetl
Bốn người xé rách hư không, biến mất không còn bóng dáng. ...
Khoảng không ngoài vũ trụ đại lục Thần Châu.
Mấy trăm thân ảnh bất thình lình xuất hiện. Kẻ yếu nhất cũng là Tiên Đế tâng bốn mươi. Ba người dẫn đầu đều là Tiên Đế tâng tám mươi mốt, thực lực khủng bố.
“Các vị đạo hữu, có chuyện gì sao?”
Đám người này còn chưa tiếp cận đại lục Thân Châu, Lữ Thiên Tôn trấn giữ Long Đình thượng cổ đã cất tiếng hỏi.
"Không phải chuyện của ngươi, cút đi!"
Một trong ba gã câm đầu quát, bộc phát uy áp đáng sợ, hòng đâm thủng bầu khí quyển của đại lục Thần Châu, ép về phía Lữ Thiên Tôn.
Một tiếng "âm' vang lên.
Nhưng uy áp của gã vừa mới đến gần bầu khí quyển đã bị một luồng lực lượng bí ẩn bắn ngược lại, khiến toàn bộ đám phạm nhân có mặt ở đây kinh ngạc không thôi.
"Có chuyện gì vậy?" Một trong số chúng lên tiếng.
"Bất kỳ ai cũng không thể hạ thủ với đại lục Thân Châu, có thù thì tự giải quyết, nhưng không được đả thương những người vô tội. Nếu không, sẽ kích phát lớp hộ thuẫn của đại lục Thần Châu." Lữ Thiên Tôn cười nói.
Hắn sinh sống ở Thần Châu, cho nên biết rõ uy lực của lớp hộ thuẫn này.
"Xem ra, Thân Châu không hề đơn giản."
Một gã phạm nhân Tiên Đế tầng tám mươi mốt cau mày. Gã vẫy tay với phạm nhân kế bên mình, ra hiệu cho đối phương thu hồi uy áp. Sau đó, cả đám xuyên qua bầu khí quyển của đại lục Thân Châu một cách bình yên, đáp xuống vương quốc Linh Diệu, nhìn về phía Phiêu Miểu Tông với ánh mắt lạnh lẽo.
"Tấn công Phiêu Miểu Tông!"
"Giết sạch, không chừa một tên!"
"Giết! Giết! Giết!"
Ba gã Tiên Đế tâng tám mươi mốt đồng loạt phát huy toàn bộ uy áp, bao trùm cả vương quốc Linh Diệu. Hiển nhiên, Phiêu Miểu Tông và thành Bạch Phù ở bên trong cũng bị uy áp kinh người bao phủ, khiến người người sợ hãi.
Bọn chúng biết Diệp Phong chắc chắn sẽ quay vê.
Cho nên phải nắm chắc thời gian.
"Không hay rồi!"
"Có địch tấn công!"
Tu sĩ của Phiêu Miểu Tông và thành Bạch Phù đều biến sắc, nhanh chóng dựng hộ thuẫn.
Tại đỉnh Phiêu Miểu Phong, Vong Tình Tiên Đế nhìn mấy trăm gã phạm nhân ở đằng xa, tay cầm kim thêu hoa, đang tự hỏi có nên ra mặt, giết sạch bọn chúng hay không.
"Dám giễu võ dương oai với Phiêu Miểu Tông, chán sống rồi à?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến đám phạm nhân tái mặt.
"Sao có thể?"
"Là Diệp Phong!"
"Chẳng phải bọn chúng đang săn lùng những phạm nhân khác trong ngân hà sao? Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?"
Đám phạm nhân sợ hãi tột độ.
Trên trời cao, Diệp Phong, Hỏa Linh Kiều, Hạ Dao và Hồ Phi Phi nhanh chóng hiện thân, cứ như thể đã có mặt ở đây từ trước.
"Một kẻ cũng không tha, giết!" Diệp Phong chi vào đám phạm nhân, nói với giọng điệu lãnh đạm.
"Không thành vấn đề.' Hạ Dao giơ cao Tử Hương Thần Vương Đỉnh, khiến đám phạm nhân sợ tái mặt, vội vàng xé rách hư không, bỏ chạy nhanh nhất có thể.
Song, bọn chúng vẫn là khinh thường Hạ Dao.
Âm ầmI
Theo sự rung động mãnh liệt của Tử Hương Thần Vương Đỉnh, mấy trăm đạo khí tức màu tím bắn ra, đâm thẳng vào người một gã phạm nhân, khiến gã vong mạng ngay tắp lự.
"Ha ha, đều là của ta!"
Hồ Phi Phi xông tới, cắn nuốt căn nguyên của đối phương, gia tăng sức mạnh của bản thân.
"Đồ ăn tự dâng tới cửa quả không tệ."
Diệp Phong mỉm cười, lấy kết tinh ác niệm để hấp thu những ác niệm lơ lửng xung quanh. Nụ hoa ác niệm nhanh chóng nở rộ, tản ra hương thơm ngào ngạt.
Chẳng mấy chốc, cánh hoa tàn lụi.
Trái ác niệm lớn chừng ngón tay cái mọc ra, đồng thời cắn nuốt số ác niệm còn lại mà lớn dân. Thêm vài ngày nữa, trái ác niệm sẽ hoàn toàn chín muôồi.
"Mấy ngày kế cứ nghỉ ngơi cho tốt!" Diệp Phong nói. "Được, không thành vấn đề." Nhóm Hạ Dao gật đầu, quay vê đảo Phù Không của Hỏa Linh Kiều.
Trên không trung chỉ còn lại Diệp Phong đang cầm trái ác niệm trong tay.
Khắp nơi trên đại lục Thần Châu, cả Lữ Thiên Tôn lẫn các Tiên Đế đỉnh cấp đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng Hạ Dao tiêu diệt mấy trăm gã phạm nhân dễ như trở bàn tay, thậm chí trong số đó còn có ba gã Tiên Đế tâng tám mươi mối!
Quả thực khiến người kinh hãi.
"Quả không hổ là Quốc sư của Hằng Cổ thần quốc, Tử Hương Thần Vương Đỉnh của Hạ Dao lợi hại thật, tiêu diệt mấy trăm cường giả Tiên Đế chỉ trong chớp nhoáng." Có người vừa thán phục vừa sợ hãi.
"Lạ nhỉ, sao Hạ Dao lại đi chung với Diệp Phong. Chẳng lẽ hai người họ là kiểu quan hệ đó?" Có người suy đoán lung tung.
"Ta nghe nói Diệp Phong không có đạo lữ, mà Hạ Dao cũng tương tự. Hai người họ đều là thiên tài đỉnh cấp, đã bước vào cảnh giới vô địch, thân phận và địa vị ngang hàng nhau, có khi phải lòng nhau thật."