Chương 2362: Nghi ngờ của phạm nhân Hắc ngục
Chương 2362: Nghi ngờ của phạm nhân Hắc ngụcChương 2362: Nghi ngờ của phạm nhân Hắc ngục
"Hơi khó nhỉ!"
Một vị thiên kiêu Thân Nguyên Cảnh đọc thử nội dung đề thi văn một chút, khẽ nhíu mày.
Bốn mươi triệu thiên kiêu tham gia khảo hạch kém nhất cũng là Thần Nguyên Cảnh, cao nhất là Chuẩn Thánh. Thế nên chỉ có ba loại đề thi: Thân Nguyên, Phá Hư, Chuẩn Thánh.
Tu vi tương ứng cầm đề thi tương ứng.
"Bài thi bắt đầu!"
Cung Thanh Thu hô lên.
Thời gian thi văn chỉ có ba canh giờ, chúng thiên kiêu thậm chí không dám trì hoãn dù chỉ một chút, lập tức đọc đề thi, sáng suốt chọn đề bài mà mình am hiểu nhất để trả lời.
Đỉnh núi Phiêu Miểu tông.
Diệp Phong đang ngồi ở bên vách núi, trấn giữ toàn trường.
Lúc này, vậy mà bọn họ lại phát hiện có một ít phạm nhân không liên lạc được, tính toán sơ lược thì hình như có tới mấy ngàn người.
"Sao không liên lạc với Thiên Đỉnh Tiên Đế được nhỉ?"
“Ta cũng không liên lạc được với ông ta."
"Ta không liên lạc được với Bách Xích Tiên Đế."
"Có phải bọn họ bế quan rồi không?"
"Có thể."
Các phạm nhân Hắc ngục phát hiện ra đầu mối, đi đến chỗ ở của những phạm nhân Hắc ngục này nhưng phát hiện tất cả những Tiên Đế ấy đều không thấy bóng dáng, ngay cả thuộc hạ của bọn họ cũng không biết.
Giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy!
Trong một thế giới Đại Thiên.
Bản thể của Diệp Phong vẫn duy trì trạng thái ẩn thân, lợi dụng đồng tiền ác niệm và Hư Không Tuyệt Đối) khống chế mười mấy tên phạm nhân Tiên Đế cấp ba mươi lăm.
Phụt!
Bọn chúng trong nháy mắt bỏ mạng, thân tử đạo tiêu.
Ác niệm nồng đậm, thân xác và năng lượng pháp tắc đều bị đồng tiền ác niệm nuốt chửng, cuối cùng chia ra bị tinh thể ác niệm và Diệp Phong hấp thu, không lãng phí dù chỉ một chút.
"Lại thêm mười lăm tên!"
Diệp Phong cười lạnh, im hơi lặng tiếng rời đi.
Hắn có Cửu Đại Thiên Tôn, đến không hình, đi không vết. Cộng thêm biên độ tăng trưởng mà lực lượng tiểu vũ trụ mang tới, ngay cả Tiên Đế cấp chín mươi cũng khó mà phát hiện ra dấu tích hắn từng xuất hiện.
"Phạm nhân Hắc ngục không ngốc, bọn chúng chắc chắn sẽ nghi ngờ ta, nhưng không có chứng cứ."
Trong đó ẩn chứa một cái không gian Hư Di, các thiên kiêu theo tham gia khảo hạch dùng tay chạm vào bài thi, cả người lập tức bị hút vào bên trong, chỉ có ở mặt ngoài bài thi là hiện rõ hình ảnh bên trong để cho người ta có thể nhìn rõ.
Trong không gian khảo hạch.
Chúng thiên kiêu phát hiện, đằng trước có nguyên khí ngưng tụ lại thành một bóng người giống bọn họ y như đúc, có tu vi và chiến lực giống y như bọn họ.
Ngay cả bí pháp mà bọn họ nắm giữ đối phương cũng biết.
Âm!
Chúng thiên kiêu nhanh chóng đánh giết đối phương, không gian Hư Di tồn trữ linh khí, có thể dựa vào biểu hiệu của bọn họ mà phân chia, bảo đảm đủ công bằng chính trực.
Bùm!
Một vị thiên kiêu chỉ kiên trì được nửa khắc đồng hồ đã bị bóng người ở không gian Hư Di đánh bay, chỉ thu được số điểm hơn ba trăm, xếp hạng nhất đếm ngược.
"Ôi, chắc chắn lại thất bại nữa rồi."
Khi thiên kiêu cuối cùng rời khỏi không gian khảo hạch, lần khảo hạch thi văn và thi võ này mới hoàn toàn kết thúc.
Trên bầu trời, một bức màn ánh sáng lớn đang thống kê điểm số, theo thành tích thi văn và thi võ cộng lại, những thiên kiêu xếp hạng trước mười ngàn sẽ trở thành đệ tử chính thức của Phiêu Miểu tông.
"Ta xếp hạng nhất mười ngàn tên, ha ha, ta thành công rồi, ta muốn gia nhập Phiêu Miểu tông.
Một vị thiếu niên mừng đến chảy nước mắt.
Mặc dù tiếp theo sau còn có vòng khảo hạch thứ ba, nhưng đây chỉ là cái dùng để xếp hạng chỗ ngồi, quyết định thứ tự của mười ngàn đệ tử này trong mười thế hệ đệ tử.
Với vị thiếu niên này mà nói, điều này không quan trọng.
"Con ta thông qua khảo hạch rồi!"
Mấy vị Tiên Đế cấp ba mươi tám không có căn cứ bỏ mạng.
Ở cách đó không xa, từ đầu tới cuối Diệp Phong vẫn luôn duy trì trạng thái ẩn thân, hấp thu ác niệm và năng lượng sau khi những phạm nhân này chết tản ra, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Một lát sau, hắn nhìn vê hướng Phiêu Miểu tông.
"Tốt lắm, đệ tử đời thứ mười vừa ra lò, có lẽ qua mấy canh giờ nữa tất cả bọn họ sẽ đến đỉnh núi Phiêu Miểu tông, đến lúc đó ta hãng trở về cũng không muộn."
Diệp Phong cúi đầu lẩm bẩm.
Người này tên là Long Liệp Tiên Đế, là một vị Tiên Đế cấp bảy mươi. Dưới quyền quản lý của hắn ta có hơn mười vị Tiên Đế trên cấp năm mươi, mấy trăm vị Tiên Đế cấp ba mươi ba đến cấp bốn mươi chín. Đột nhiên thiếu mất hơn mười tên thuộc hạ, đương nhiên đã làm cho hắn ta chú ý.
Long Liệp Tiên Đế trâm giọng nói: "Ở hiện trường bọn họ biến mất có tra ra được chuyện lạ gì không?”
Vị Tiên Đế cấp năm mươi kia lắc đầu, mặt mày hơi có vẻ hốt hoảng, đáp: 'Không có, tuy loại hiện tượng này quái lạ nhưng cũng rất quen thuộc, giống như là..."
"Là cái gì?" Con ngươi Long Liệp Tiên Đế co rụt lại.
Ma thú Hắc ngục!
Với hắn ta mà nói, cái tên này giống như ác mộng, ngay cả hắn ta cũng không nhịn được cả người rét run. | |
"Lễ nào nói... thật sự là hắn?"
Long Liệp Tiên Đế hít vào một hơi khí lạnh.
Long Liệp Tiên Đế nói ra quan điểm của mình. Chúng Tiên Đế nghe vậy, lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Nửa canh giờ sau. Một vị Tiên Tôn đỉnh phong bị Long Liệp Tiên Đế gieo ấn ký thần hồn bay về hướng Hắc ngục, tốc độ cực nhanh.
Người này mặc chiến giáp mà Long Liệp Tiên Đế chế tạo, tốc độ qua lại có thể sánh ngang với Tiên Đế cấp ba mươi ba, phòng ngự tự thân cũng rất mạnh, đủ để ứng phó với nguy hiểm thông thường.
"Chúng ta cứ chờ là được.”
Long Liệp Tiên Đế ngồi ở chủ vị, nhìn vào màn sáng khổng lồ ở đằng trước. Trên đó đang hiển hiện hình ảnh mà vị Tiên Tôn kia nhìn thấy, khiến cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Nửa canh giờ sau.
Đỉnh Hắc ngục.
Bởi vì Hắc ngục đã vỡ nát nên độ khó leo lên nơi này cao hơn trước kia rất nhiều, cộng thêm trên người vị Tiên Tôn này đang mặc chiến giáp đặc thù nên rất nhanh đã leo lên tới đỉnh núi.
"Ma thú Hắc ngục đâu?”