Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2108 - Chương 2363: Phạm Nhân Run Rẩy

Chương 2363: Phạm nhân run rẩy Chương 2363: Phạm nhân run rẩyChương 2363: Phạm nhân run rẩy

Nửa canh giờ sau.

Trong phủ đệ của Hắc Sát Tiên Đế.

Mấy trăm cái hư ảnh thân hồn đang hiện ra, nhìn hình ảnh mà Long Liệp Tiên Đế truyền tới, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Những người này đều là hình chiếu thần hồn của tất cả những Tiên Đế cấp bảy mươi trở lên đã đào thoát khỏi Hắc ngục ấy.

Hiện nay bản tôn của bọn họ đang phân bố ở các thế giới lớn trong vũ trụ, bởi vì nhận được truyền tin của Hắc Sát Tiên Đế nên mới lập tức phóng ra hình chiếu thần hồn đi tới đây tham gia hội nghị khẩn cấp.

"Tình hình bây giờ rất kinh khủng!"

Vẻ mặt Hắc Sát Tiên Đế âm trầm:

"Dựa theo thống kê mới vừa rồi, chúng ta đã có hơn ba ngàn tên Tiên Đế cấp ba mươi bốn đến cấp ba mươi chín biến mất. Hơn nữa hình như bây giờ ma thú Hắc ngục đang không có ở Hắc ngục, ý nghĩa của chuyện này..."

Hắn ta nhìn ra xung quanh.

Tất cả hình chiếu Tiên Đế cấp cao đang có mặt ở đây ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khó coi, hiểu rõ ý trong lời nói của Hắc Sát Tiên Đế.

Có thể ma thú Hắc ngục đã rời khỏi Hắc ngục rồi!

Đây tuyệt đối là một tin tức đáng sợ.

"Chư vị!" Long Liệp Tiên Đế lên tiếng:

"Tạm thời chúng ta còn chưa thể xác định có phải ma thú Hắc ngục đã rời khỏi Hắc ngục hay không, dù sao thì cũng không có cách nào tiếp cận được cái cây kia, nói không chừng ma thú Hắc ngục đã trốn vào trong bụi cây thì sao!

"Hửm?"

Mắt mọi người trước sáng lên.

"Nếu như chuyện thật sự là như vậy, thế thì cũng tốt."

"Tiếc là không vào được cái cây kia, bằng không chúng ta có thể thử đi vào xem xét một phen." Long Liệp Tiên Đế nói.

"Thám tử của ngươi vẫn còn ở đỉnh Hắc ngục đúng không?"Hắc Sát Tiên Đế nhìn sang Long Liệp Tiên Đế.

"Đang ở." Long Liệp Tiên Đế gật đầu.

Hắc Sát Tiên Đế bàn bạc:

"Bảo hắn dồn toàn lực công kích cây cổ thụ kia, tạo ra tiếng vang lớn, thử xem có thể dẫn dụ ma thú Hắc ngục đi ra không. Nếu như không thể thì nói rõ đối phương rất có khả năng không có ở trong cổ thụ mà đã rời đi rồi."

"Được." Long Liệp Tiên Đế hiểu ý.

"Đừng hốt hoảng!" Hắc Sát Tiên Đế đột nhiên đập bàn, quát lớn:

"Đầu là Tiên Đế cấp cao, hốt hốt hoảng hoảng còn ra thể thống gì nữa? Cho dù ma thú Hắc ngục đã rời khỏi Hắc ngục, nhưng những kẻ mà hắn săn giết toàn là loại pháo hôi Tiên Đế cấp bốn mươi trở xuống này thôi, có ảnh hưởng gì tới chúng ta không hả?"

Mọi người nghe vậy, cảm thấy rất có đạo lý.

Bọn họ kém nhất cũng là Tiên Đế cấp bảy mươi trở lên, cũng coi như cao tâng của Hắc ngục. Nếu như ma thú Hắc ngục chỉ săn giết Tiên Đế cấp bốn mươi trở xuống thì ảnh hưởng cũng không lớn.

Những kẻ kia với bọn họ mà nói chỉ là pháo hôi ấy mà.

"Tốt lắm!"

Hắc Sát Tiên Đế khoát tay ngăn lại: "Ta quyết định sẽ tổ kiến lại Hắc Ngục Ma tông. Ta là tông chủ, hai vị Tiên Đế cấp chín mươi khác làm phó tông chủ, còn lại mấy trăm vị Tiên Đế cấp bảy mươi trở lên là trưởng lão."

Mọi người nghe vậy, mặt người nào người nấy đều mờ mịt.

Hắc Sát Tiên Đế lên tiếng giải thích:

"Ban đầu Tiểu Hắc Tử gây dựng Hắc Ngục Ma tông coi như không tệ, cho dù đã bị diệt nhưng chúng ta vẫn có thể thuận thế thành lập cái tông môn này. Từ nay về sau, chúng ta coi như là cao tâng tông môn, thống trị mười vạn đại quân Hắc ngục. Những thành viên còn lại phải lưu lại một ngọn hồn đăng ở chỗ các ngươi, tiện cho việc thống kê thành viên tử vong mất tích. Nếu như tiếp theo sau đó còn xuất hiện tình huống mất tích nhưng đều là cấp bốn mươi trở xuống thì cũng không có việc gì. Một vài tên pháo hôi mà thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục."

Hắc Sát Tiên Đế nhìn ra xa xa, dùng ngón tay vuốt nhẹ mi tâm, thở dài một hơi:

"Khà khà, tốt lắm!"

Trên thực tế, hắn ta cũng cảm thấy may mắn mấy ngàn Tiên Đế pháo hôi đã biến mất. Hiện tại đúng lúc để cho hắn ta có thể thuận lợi tổ kiến Hắc Ngục Ma tông, có thể thống trị mười vạn Tiên Đế.

"Có Hắc Ngục Ma tông rồi thì ta sẽ có thể sắp xếp cho Tiên Đế dưới trướng giúp ta tìm những bia đá đặc thù ẩn giấu ở trong vũ trụ đó, lợi dụng những thứ này để sáng tạo ra pháp tắc mới. Chờ ta thần không biết quỷ không hay đột phát lên Tiên Đế cấp một trăm, lại tranh thủ chứng đạo, cũng không tin không thể phá nổi lạc ấn đặc thù mà Diệp Phong đã để lại trên thân hồn của ta. Diệp Phong... Ha hai Đấn lúc đó, ta muốn ngươi phải chết!"

Hắc sát Tiên Đế nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Phong cũng không biết ma thú Hắc ngục đã gánh tội giúp mình. Giờ phút này, hắn lại săn giết hơn mười tên phạm nhân, đã ngưng tụ ra quả Ác Niệm thứ năm.

Có điều vẫn chưa có chín muồi.

Thành viên mới, hy vọng mới.

Đối với hàng đệ tử này, Diệp Phong không có cảm giác quá lớn, chủ yếu là người thu nạp nhiều rồi, mặc dù hắn đều nhớ mỗi người, nhưng không nhất định là thân.

Đệ tử thật sự thân với hắn thật ra cũng chỉ có mấy trăm người.

Thạch Lỗi, Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt...

Những người này dĩ nhiên không cần nói nhiều.

Mỗi một người đều rất thân thuộc.

Đệ tử còn lại đa số là biết tên và thông tin của bọn họ, bình thường gân như không giao lưu.

Hết cách rồi, tông môn quá nhiều người!

"Nếu không phải vì nhiệm vụ tông môn yêu cầu, ta cũng không muốn thu nhiều đệ tử như vậy! Ta thích nhất chính là thu nạp mấy đệ tử hoặc mười mấy đệ tử, như vậy thì càng quen thuộc lẫn nhau, càng dễ dạy dỗ."

Diệp Phong thâm nghĩ.

Lúc này, đệ tử mới đi đến, căn cứ vào thứ tự trước sau lên đỉnh, ngồi ở bồ đoàn khác nhau.

"Đó là chưởng môn sao?"

"Quả nhiên trẻ tuổi thật!"

"Chưởng môn của chúng ta là cường giả đỉnh cấp có thể giết chết Tịch Tiên Đế có trình độ Tiên Đế tầng bảy mươi đó, thực lực rất mạnh, hy vọng có thể nhận được chỉ điểm của người."

Chúng đệ tử ngồi lên vị trí, lén lút quan sát Diệp Phong, thấp giọng bàn luận.
Bình Luận (0)
Comment