Chương 2398
Chương 2398Chương 2398
"Diệp Phong, ngươi giết Lôi Vô Đạo, ta không chỉ muốn mạng của ngươi, còn muốn lấy mạng của trên dưới mười vạn thành viên Phiêu Miểu Tông các ngươi, chết đi cho ta!" Người hộ đạo đã lâm vào trạng thái điên cuồng.
OanhI
Chỉ một chưởng, Diệp Phong vừa hội tụ lần nữa lại bị đánh thành hư vô, sau đó, người hộ đạo xé rách hư không, giáng lâm trên đại lục Thần Châu, muốn ra tay với Phiêu Miểu Tông.
"Không được!" Thành viên của Phiêu Miểu Tông kinh hãi biến sắc.
Vong Tình Tiên Đế thì buông cây kim thêu trong tay xuống, ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn người hộ đạo sắp xuất thủ.
"Ngươi can đảm lắm!" Chỉ nghe giọng nói tức giận của Diệp Phong vang lên, đồng thời hắn xuất hiện sau lưng người hộ đạo, trên bàn tay lơ lửng một kiếm quang sắc bén đến cực điểm.
Rẹtl
Kiếm này được tung ra, kiếm uy đáng sợ tràn ngập bầu trời, trong chớp mắt đã khóa chặt thân hồn của người hộ đạo rồi bổ tới, khiến thần hồn hắn ta sụp đổ, sắp phải bỏ mình.
"Đây là thủ đoạn gì?" Mạnh như Hắc Sát Tiên Đế cũng biến sắc.
Kiếm quang kia sánh ngang với một kích toàn lực của Tiên Đế tâng chín mươi, rất đáng sợi
"Ha ha, cuối cùng Diệp chưởng môn vẫn vận dụng kiếm khí được dã thú thân kiếm ban cho hắn." Thần Kiếm Tiên Đế thì cười to.
Chỉ có ông ta mới biết kiếm khí thần bí Diệp Phong thi triển ra có được từ đâu.
"Đây là thủ đoạn gì?" Vong Tình Tiên Đế âm thầm nhíu mày.
Cả nàng cũng không biết Diệp Phong còn có thể thi triển ra kiếm khí đáng sợ như vậy.
Trên bầu trời, thân hình của người hộ đạo tụ lại, khí huyết, pháp tắc, thân hồn, sinh mệnh lực toàn thân đã bị kiếm kia đánh tan hơn phân nửa, chiến lực không còn ở trạng thái đỉnh phong.
"Ngươi còn có chuẩn bị khác!" Người hộ đạo nhìn chằm chằm Diệp Phong, rất không cam lòng.
"Không có chuẩn bị thì làm sao ta lại lấy một địch hai, độc chiến tổ hợp của các ngươi?" Diệp Phong trầm giọng mà nói.
"Thua trong tay ngươi, ta nhận, nhưng ta vẫn không cam tâm, chết đi cho taI" Người hộ đạo hít sâu một hơi rồi bùng nổ sức mạnh còn lại trong cơ thể ra, trong khoảnh khắc đã hoàn thành một lần tự bạo trên bầu trời Thần Châu.
"Không xong!" Diệp Phong vội vung kiếm khí thứ hai ra, hóa thành một màn trời bao phủ lên các vùng Bạch Phù thành và Phiêu Miểu Tông bên dưới, dốc hết toàn lực ngăn cản dư chấn.
"Diệp chưởng môn yên tâm, giao cho ta!" Giọng nói của Thiên đạo Thần Châu bỗng vang lên.
Sau một khắc, một màn trời thất thải khổng lồ bay lên không, cấp tốc hóa thành một hình tròn to lớn bao phủ lấy sóng xung kích đáng sợ sinh ra khi người hộ đạo tự bạo rồi đưa vào sâu trong tinh không.
OanhI
Cuối cùng, một quả cầu ánh sáng đáng sợ đường kính đạt đến mấy năm ánh sáng nở rộ sâu trong tinh không, lực trùng kích ẩn chứa trong đó có thể nhẹ nhàng làm trọng thương Tiên Đế tâng tám mươi lăm. "Chết rồi... "
"Người hộ đạo là Tiên Đế tâng tám mươi mốt lại bỏ mình bằng cách tự bạo này, thật là đáng tiếc."
"Lại một cường giả đỉnh cấp chết rồi."
Người của các thế lực lớn thở dài.
"Mặc dù trận chiến này làm hao tổn một cường giả đỉnh cấp, nhưng một vị cường giả khác đã chứng minh được bản thân, thành công vấn thân vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp." Cũng có người nói nhỏ.
Sau đó, không ít người nhao nhao nhìn vê phía Diệp Phong.
"Diệp Phong đáng chết, hắn lại ẩn giấu sâu như vậy, vẫn luôn vụng trộm tu luyện đột phá là chờ đến khi có thể đánh giết Tiên Đế tâng tám mươi mốt mới để lộ thực lực."
"Người này thật âm hiểm!"
"Bây giờ cho dù chúng ta muốn giết Diệp Phong cũng là chuyện cực kỳ khó khăn."
"Người này quật khởi, thế không thể đỡ."
Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông lộ ra vẻ mặt âm trầm.
Trên đỉnh Phiếu Miểu Phong.
"Cuối cùng trận chiến này cũng kết thúc."
Diệp Phong nghe đám người nghị luận thì ngửa đầu nhìn trời, mặc cho mưa to rơi xuống mặt, cũng không sử dụng khí tức của mình để tránh mưa.
"Chưởng môn thế nào vậy?" Hồ Phi Phi nhìn Diệp Phong, rất muốn tiến lên rồi lại bị Vong Tình Tiên Đế giữ chặt.
"Tâm linh của hắn đang lột xác." Vong Tình Tiên Đế trâm giọng mà nói: "Cái tên này đánh một trận chiến thành danh, đưa thân vào danh sách cường giả đỉnh cấp Vũ Trụ, trong các cường giả uy tín lâu năm hắn cũng được coi là tồn tại danh chấn một phương. Bởi vậy trải qua trận chiến này, tâm linh của hắn cũng lột xác theo."
"Ồ?" Hồ Phi Phi nghe không hiểu lắm.
Hằng Cổ thần quốc, Hạ Dao và Hỏa Linh Kiều xem hết quá trình chiến đấu, gương mặt xinh đẹp sớm đã tràn đầy kinh ngạc.
"Cái tên này. .. Quá mạnh!" Hỏa Linh Kiêu không khỏi vỗ đùi.
Cho dù là ở vũ trụ Liệt Diễm thì thực lực hôm nay của Diệp Phong vẫn nằm trong trăm người đứng đầu, chờ hắn đột phá Tiên Đế tầng chín mươi thì sợ là có thể quét ngang toàn bộ Tiên Đế.
Thực lực này quá đáng sợi
"Linh Kiều, xem ra quyết định của ta là chính xác, chờ ta từ nhiệm vị trí quốc sư của Hằng Cổ thần quốc thì nhất định sẽ gia nhập Phiêu Miểu Tông, tìm kiếm Diệp chưởng môn che chở." Hạ Dao nắm chặt nắm đấm, kiên định lòng tin.
"Ừm, đến lúc đó ta và ngươi cùng rời khỏi cái nơi chết tiệt Hằng Cổ thần quốc này."
Hỏa Linh Kiều gật gật đầu.
Trên không trung đại lục Thân Châu, sau khi Diệp Phong hứng mưa ba ngày ba đêm ở chỗ này thì thân hình thoắt một cái, không hiểu sao lại biến mất, không ai biết rốt cục hắn đã đi nơi nào.
Tiểu Vũ Trụ, khu vực trung tâm đại lục thánh địa.
Diệp Phong lẳng lặng lơ lửng ở đây.
Sau khi hứng mưa to ba ngày ba đêm trên không đại lục Thần Châu, tâm linh của hắn lặng yên phát sinh lột xác, càng kiên định hơn trước kia, ánh mắt càng thâm thúy.
"Rốt cục Lôi Vô Đạo cũng chết rồi." Diệp Phong lẩm bẩm nói.
Giờ khắc này, hắn thất vọng mất mát.
Mặc dù Lôi Vô Đạo mấy lần hạ sát thủ với hắn, nhưng chung quy người này vẫn là một yêu nghiệt đỉnh cấp, xem như một trong những kình địch trên con đường tiến lên của hắn.
Bây giờ đối phương chết rồi.
Diệp Phong cảm thấy mình không còn đối thủ.
Cảm giác cổ quái này gọi là tịch mịch vô địch.
"Ai!" Diệp Phong thở dài một tiếng, mặc dù cảm thấy tiếc hận, nhưng nếu thời gian trở lại thì hắn vẫn sẽ không chút do dự đánh nổ trán Lôi Vô Đạo, đánh chết đối phương.
"Còn lại một kiếm khí." Diệp Phong tiện tay tung một chiêu, thân quang hình kiếm do dã thú thần kiếm đưa tặng cấp tốc bay tới, lẳng lặng lơ lửng trên lòng bàn tay, phóng ra khí tức sắc bén.
"Ngươi phụ trách bảo hộ Tiểu Vũ Trụ đi!" Diệp Phong tuỳ tiện vung tay lên, kiếm khí này lập tức đi vào Trấn Giới bia, trở thành cơ chế phòng ngự của Tiểu Vũ Trụ.
"Trấn Giới bia, bút Thất Thải đâu?" Diệp Phong hỏi.
Ông!
Trấn Giới bia nhẹ nhàng chấn động, ném bút Thất Thải qua lơ lửng trước mặt Diệp Phong.
Động Sát Chi Nhãn lập tức mở ra.
[ Danh tự: bút Thất Thải ]
[ Phẩm giai: Tiên Đế tâng một trăm]
[ Giới thiệu: Một đạo binh dạng phụ trợ đặc thù có thể câu thông với ý thức của Vũ Trụ, phẩm giai rất cao, nhưng chỉ có hỗ trợ tác dụng, năng lực sát phạt yếu kém ]
[ Ghi chú: Dạng Hỗ trợ]
Nhìn thấy cái này, Diệp Phong không khỏi nhíu mày.
"Đạo binh cấp bậc Tiên Đế tâng một trăm lại không có lực công kích quá mạnh, nhưng có thể câu thông ý thức của Vũ Trụ, đây không phải tương đương với bút Mã Lương sao?" Diệp Phong trừng mắt nhìn.
Hắn quyết định tiến hành dung hợp bút Thất Thải và bút Mã Lương, có lẽ có thể tạo ra thần binh mạnh hơn.
“Nhưng hiện nay hơi khó.'
"bút Mã Lương chỉ là Tiên Đế binh trên tâng ba mươi, không có khả năng cắn nuốt được bút Thất Thải cấp Tiên Đế tâng một trăm, phải đợi về sau ta có đủ thực lực rồi nói sau." Diệp Phong lập kế hoạch như vậy.
Sau một khắc, hắn phân ra một luồng ý thức để lại lạc ấn thân hồn của mình trong bút Thất Thải, hoàn thành nhận chủ sơ bộ, cũng tiện tay nhét đến gần Trấn Giới bia.
"Chờ cần đến thì lại dùng ngươi." Diệp Phong lẩm bẩm.
Trong trận chiến này, hắn cắn nuốt năng lượng nhục thân và năng lượng pháp tắc Lôi Vô Đạo toả ra khi ngã xuống, thu được một chút pháp tắc lôi đình rôi dung nhập chúng vào Trấn Giới bia.
Đồng thời, hắn còn thu hoạch được một phần mảnh vỡ kí ức của Lôi Vô Đạo, trong lòng rất chấn động. "Thi thể của Đông Hoàng Tiêu vẫn còn đó!"
Đây là người xuất hiện nhiều nhất trong hình ảnh ký ức của Lôi Vô Đạo, Diệp Phong vốn nghĩ Đông Hoàng Tiêu đã sớm không còn hài cốt, nhưng ai biết thi hài của đối phương lại bị Lôi Vô Đạo bảo tôn hoàn mỹ trong cổ quan.
"Lôi Vô Đạo thật biến thái!" Diệp Phong nhớ tới những chuyện Lôi Vô Đạo đã từng làm với thi hài của Đông Hoàng Tiêu thì lập tức rùng mình.
Người này thật sự nên bị băm thành ngàn mảnh!
Ở mảnh đất xa xôi vô tận, bóng dáng của Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, căn cứ vào những mảnh ký ức của Lôi Vô Đạo, hắn nhẹ nhàng xóa bỏ rất nhiều tên thuộc hạ Tiên cảnh của người này rồi lại đánh nát rất nhiều trận pháp ở đây, tiến vào một thần điện kim loại cổ xưa, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc quan tài cổ trong điện.
Trong đó có một nữ tử tuyệt đẹp đang nằm.
[ Danh tự: Đông Hoàng Tiêu ]
[ Giới tính: Nữ }
[ Giới thiệu: Đứng thứ hai Vô Địch Chí Tôn bảng, đối tượng Lôi Vô Đạo thâm mến, hiện nay đã không còn dấu hiệu sinh mạng thể, hồn phách cơ gần như tan hết ]
[ Ghi chú: Có một tia hi vọng phục sinh]
"I"
Nhìn thấy Đông Hoàng Tiêu còn một tia hi vọng phục sinh, Diệp Phong không khỏi trợn tròn đôi mắt.
"Một người chết đi lâu như vậy còn có hi vọng phục sinh, thật là kỳ quái. Xem ra ta phải nghiên cứu một chút, tìm kiếm nguyên nhân." Diệp Phong âm thâm kinh ngạc.
Nói đến người phục sinh, hắn cũng có thể nhẹ nhàng phục sinh tất cả mọi người trên một đại lục, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương vừa chết đi, hơn nữa tu vi không cao, cũng không có thể chất cực kỳ đặc biệt.
Dưới tình huống này thì độ khó phục sinh không lớn.
Nhưng nếu đối phương là thiên kiêu đỉnh cấp có được chiến lực vô địch tương đương với Đông Hoàng Tiêu, hơn nữa chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, vậy thì rất khó cứu.
"Thiên Địa Thần Nguyên, giúp ta thôi diễn!"
Hai tay Diệp Phong bấm niệm pháp quyết, quanh thân bị vô số quang huy hoa mỹ bao phủ, giúp hắn nhìn thấy vô số hình ảnh xuất hiện trên không của thi hài Đông Hoàng Tiêu, chúng ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Nửa ngày sau, Diệp Phong đình chỉ thi pháp.
"Ghê gớm, thật là một tên si tình!" Bây giờ hắn đã biết nguyên nhân.
Sở dĩ Đông Hoàng Tiêu chết nhiều năm như vậy mà còn có thể duy trì một tia khả năng phục sinh là vì tên si tình Lôi Vô Đạo này không tiếc bất kỳ giá nào mà lấy được các loại thiên tài địa bảo đỉnh cấp đổ vào thi hài nàng, làm nàng duy trì hoạt tính cực cao.
Bởi vậy nàng còn tồn tại một tia hôn phách.
Nhưng tia hồn phách này quá yếu.
Muốn cứu sống rất khó khăn.
Đầu tiên phải sử dụng bí pháp chiêu hồn cường đại từ từ hấp dẫn những hạt nguyên thần thuộc về Đông Hoàng Tiêu từ các nơi trong Vũ Trụ trở về, bù đắp hồn phách. Sau đó còn phải giúp nàng khôi phục ký ức.
Cuối cùng lại để hồn phách và nhục thân dung hợp hoàn mỹ mới có khả năng thành công phục sinh Đông Hoàng Tiêu.
Cả quá trình này rất phiên phức.
Mà Diệp Phong cũng không quá tinh thông.
"Tam Túc Kim Thiềm từng nói hắn quen biết Đông Hoàng Tiêu và Lôi Vô Đạo, nói không chừng giao thi hài của Đông Hoàng Tiêu cho Tam Túc Kim Thiêm thì hắn sẽ có biện pháp tốt hơn." Diệp Phong nói nhỏ như vậy.
Sau đó hắn thu hồi thi hài của Đông Hoàng Tiêu, đánh giá toà cung điện thần bí này, phát hiện tín vật Lôi Vô Đạo để lại nơi này đều có liên quan đến Đông Hoàng Tiêu.
Diệp Phong ngẫm nghĩ rồi thu chúng vào.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phong xé rách hư không, lúc xuất hiện đã đi tới Bắc Đế tinh, vừa sải bước ra đã đi qua cửa ra vào nơi này, tiến vào Hư Vô giới.
"Rất lâu không trở vê." Diệp Phong nhìn xung quanh rồi khẽ nói.
Mặc dù có được ấn ký của Vô Địch Chí Tôn, có thể ra vào Hư Vô giới bất cứ lúc nào, nhưng thời gian qua Diệp Phong bề bộn nhiều việc, không phải khổ tu thì cũng đánh sinh tử chiến, căn bản không có thời gian rảnh quay về Hư Vô giới xem.
"Cái tên này đã trở về rồi." Một đạo giọng ôn hòa vang lên.