Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2143 - Chương 2402

Chương 2402 Chương 2402Chương 2402

Diệp Phong nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Tam Túc Kim Thiềm đứng trước Tử Trúc lâm, hai cái chân trước nắm chặt gậy trúc màu tím dài một mét, ngửa đầu nhìn lại.

"Tiền bối, đã lâu không gặp." Diệp Phong cười cười.

Tam Túc Kim Thiềm liếc mắt mà nói: "Ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, cũng biết ngươi đã đánh giết Lôi Vô Đạo, không thể không nói, ngươi thật sự rất mạnh."

"Ha ha, bình thường thôi!" Diệp Phong gãi đầu một cái.

Tam Túc Kim Thiềm trợn trắng mắt mà nói: "Tiểu tử ngươi quá khiêm tốn, Lôi Vô Đạo là Vô Địch Chí Tôn hàng thật giá thật, có thể đánh giết cường địch vượt nhiều cảnh giới, nhưng ngươi lại giết hắn khi chênh lệch ba tiểu cảnh giới, chiến lực quả thực quá kinh khủng."

"Chủ yếu là căn cơ hùng hậu." Diệp Phong nói.

"Đúng thế, ngươi đi theo con đường tu hành Tiểu Vũ Trụ trong cơ thể thì căn cơ quá hùng hậu, bây giờ hẳn chiến lực của ngươi đã cao hơn Vô Địch Chí Tôn bình thường gấp mười lần." Tam Túc Kim Thiềm phân tích.

“Cũng cỡ đó!"

Diệp Phong gật đầu, đây chỉ là chiến lực của hắn trong trạng thái bình thường, nếu thôi động thần thôn Thiên Tông « Vô Hạn Chiến Lực » gia tăng gấp mười thì tương đương với gấp trăm lần Vô Địch Chí Tôn bình thường.

Chênh lệch này rất khủng bố, đặt ở Tiên Đế cảnh thì có thể đối đầu trực diện với đối phương vượt bảy tiểu cảnh giới.

"Xét vê chiến lực cùng cấp đơn thuần thì ngươi là người mạnh nhất từ khi Vũ Trụ song sinh ra đời đến nay, đời này ngươi nhất định sẽ chứng đạo Thiên Tôn." Tam Túc Kim Thiềm gửi gắm kỳ vọng vào Diệp Phong.

"Ta nhất định sẽ cố gắng.' Diệp Phong gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hi vọng thành viên tông môn có thể chứng đạo, nếu thế thì hắn sẽ tăng lên gấp đôi.

"Đúng rồi, sao tiểu tử ngươi đột nhiên chạy đến Hư Vô giới, có phải gặp chuyện gì hay không?" Tam Túc Kim Thiềm hỏi.

"Ta gặp nàng." Diệp Phong lấy một cổ quan hoa mỹ ra rồi để dưới đất, để lộ nữ tử trẻ tuổi tuyệt sắc nằm trong đó.

"Đây là... Tiêu Kengl"

Nhìn thấy nữ tử trong quan tài, Tam Túc Kim Thiềm chấn kinh đến toàn thân run lên, sâu trong Tử Trúc lâm cũng truyên đến một tiếng mèo gào thét.

Vèol

Diệp Phong chỉ phát hiện một bóng đen hiện lên, chờ hắn lấy lại tinh thần liên phát hiện Hư Vô Thú đã đứng bên cổ quan, trợn tròng mắt nhìn về phía nữ tử trong quan tài.

"Diệp Phong, sao ngươi lại tìm được thi thể của Tiêu Tiêu? Hình như trong đó còn có một tia hồn phách!" Tam Túc Kim Thiềm vô cùng kích động.

"Chuyện là như thế này. . " Diệp Phong không giấu diếm mà kể lại tất cả những gì mình chứng kiến khi đi đến tòa cung điện ở mảnh đất xa xôi vô tận, sau đó thì nhìn thấy Tam Túc Kim Thiềm nộ trừng hai mắt. "Đáng chết, thật đáng chết!" Tam Túc Kim Thiêm hùng hùng hổ hổ.

"Miêu Ô!"

Hư Vô Thú nép bên cổ quan cũng không ngừng gào thét, trong mắt tràn đầy tức giận, nếu như Lôi Vô Đạo còn sống thì nó nhất định phải xé nát đối phương.

Đông Hoàng Tiêu chính là tiểu nữ hài bọn họ yêu thích nhất!

Năm đó Đông Hoàng Tiêu ngây thơ hồn nhiên, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, căn bản không biết Hư Vô Thú và Tam Túc Kim Thiềm lợi hại, cho nên coi họ như sủng vật, thỉnh thoảng còn vuốt mèo và vuốt Tam Túc Kim Thiềm.

Khoảng thời gian đó là thời gian Tam Túc Kim Thiềm và Hư Vô Thú rất vui vẻ.

Thế là họ tự mình dạy bảo Đông Hoàng Tiêu.

Mà nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà thuận lợi trưởng thành là thiếu niên thiên kiêu, trở thành Vô Địch Chí Tôn đứng thứ hai.

Trong mắt Hư Vô Thú và Tam Túc Kim Thiềm, Đông Hoàng Tiêu được coi là nữ nhi và đệ tử thân truyên của họ.

Nhưng đối phương lại không có kết cục yên lành.

Cho dù là ngã xuống thì vẫn bị tên súc sinh Lôi Vô Đạo này chà đạp, làm trong mắt Hư Vô Thú và Tam Túc Kim Thiềm tràn đầy tức giận, hận không thể phục sinh Lôi Vô Đạo rồi lại giết hắn ta một vạn lân!

"Hai vị tiền bối, tạm thời đừng nóng giận." Diệp Phong khoát tay áo: "Ta đã đánh giết Lôi Vô Đạo, cũng coi như báo thù giúp Đông Hoàng Tiêu, bây giờ chuyện quan trọng nhất là làm sao phục sinh Đông Hoàng Tiêu."

"Nếu là nàng thì quá khó khăn." Tam Túc Kim Thiêm nắm chặt Tử Trúc côn.

"Mặc dù Lôi Vô Đạo là một tên biến thái siêu cấp mà cả ta cũng cảm thấy biến thái, nhưng không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất tốt với Đông Hoàng Tiêu, cho dù nàng đã chết không biết bao nhiêu vạn năm, nhưng vẫn còn một tia hồn phách cuối cùng, còn có hi vọng phục sinh." Diệp Phong mở miệng nói.

Sau đó hắn nói ra ý tưởng phục sinh Đông Hoàng Tiêu của mình, khiến hai mắt Hư Vô Thú tỏa sáng, lập tức dùng vuốt mèo đập vào trán Tam Túc Kim Thiềm.

"Ta nhớ ra rồi!" Tam Túc Kim Thiềm cũng vỗ đầu một cái: "Ta nhớ biên hoang Vũ Trụ có một cái Hồi Hồn Hàn Đầm, đặt thi hài của Tiêu Tiêu vào chỗ đó thì có lẽ có hi vọng cứu sống."

"Hồi Hồn Hàn Đầm?" Diệp Phong nhíu mày.

Nếu như trên đời thật sự có thứ này thì vì sao trước đó không bị Lôi Vô Đạo tìm tới?

Chuyện này rất kỳ quái!

"Diệp Phong, chúng ta đi." Tam Túc Kim Thiềm lập tức lôi kéo Diệp Phong, lại kéo cổ quan bay lên không trung rồi cùng rời khỏi Hư Vô giới.

"Miêu Ô!"

Hư Vô Thú nhất định phải tọa trấn Hư Vô giới nên không thể đi ra, đành phải gầm rú về phía bóng lưng của bọn họ, cứ như đang căn dặn họ nhất định phải cứu sống Đông Hoàng Tiêu.

Ở biên hoang Vũ Trụ.

Nơi này trải rộng mảnh vỡ ngôi sao, kéo dài mười mấy vạn năm ánh sáng, thoạt nhìn như một chiến trường thời viễn cổ. Nơi đây rất thần kỳ.

Mỗi một mảnh vỡ ngôi sao có lớn có nhỏ, lớn nhất chừng một năm ánh sáng, nhỏ nhất thì như bột phấn.

Trên một mảnh vỡ ngôi sao đường kính vạn dặm, Tam Túc Kim Thiềm và Diệp Phong đột nhiên xuất hiện rồi đứng trên mặt đất, phát hiện lực hút của nơi này cũng tương đương với đại lục Thần Châu, có thể đi lại như thường.
Bình Luận (0)
Comment