Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2144 - Chương 2403

Chương 2403 Chương 2403Chương 2403

"Nơi này thật là vắng vẻ, khó trách Lôi Vô Đạo tìm không thấy, xem ra cả hắn cũng không biết trên đời này còn có bảo vật thiên địa như Hồi Hồn Hàn Đầm." Diệp Phong nói thâm.

Thông qua chuyện này, hắn cũng ý thức được trên đời có rất nhiều mảnh đất cổ xưa, mình nhất định phải dành nhiều thời gian đến các nơi trong Vũ Trụ để đi dạo, nói không chừng có thể gặp được bảo vật.

"Chúng ta đến rồi." Tam Túc Kim Thiêm bỗng ngừng lại.

Phía trước xuất hiện một mảnh băng tuyết kéo dài mấy ngàn dặm, mặc dù không có gió lạnh, nhưng chỉ đi vào thôi đã cảm thấy toàn thân rét buốt.

Bọn họ tiếp tục đi tới.

Nửa khắc sau, Diệp Phong và Tam Túc Kim Thiềm đến khu vực trung tâm băng tuyết, nhìn thấy một ngọn núi băng không thu hút mấy ở chỗ này, nhưng khi Tam Túc Kim Thiêm đánh nát một khối băng thì lại có một thông đạo lộ ra.

Bọn họ đi vào trong đó.

Bên trong núi băng có một không gian giống như thần điện băng tuyết, trung tâm có một bình đài, phía trên xuất hiện một ao nước đường kính ba mét, trong đó hiện đầy linh dịch hàn băng đặc thù sâu chừng nửa mét.

"Lạnh quát"

Mạnh như Diệp Phong mà cũng có thể cảm nhận được sự rét lạnh xâm nhập linh hồn từ linh dịch hàn băng trong Hồi Hồn Hàn Đầm.

“Tiêu Kengl"

Tam Túc Kim Thiêm bỗng nhìn vào Đông Hoàng Tiêu trong quan tài cổ, trong mắt tràn đầy đau lòng, nó nhẹ nhàng vung vẩy Tử Trúc côn, khiến thi hài nàng chậm rãi lơ lửng rồi dân dân đắm chìm vào linh dịch hàn băng của Hồi Hồn Hàn Đầm.

Tạch tạch tạch!

Diệp Phong lập tức phát hiện thi hài của Đông Hoàng Tiêu bắt đầu kết băng, trong nháy mắt toàn bộ linh dịch hàn băng của Hồi Hồn Hàn Đầm đã hóa thành một khối băng hoàn chỉnh bao phủ toàn thân nàng, hơn nữa còn cứng rắn không gì sánh được.

Hắn lập tức mở Động Sát Chi Nhãn ra.

[ Danh tự: Hồi Hồn Hàn Đầm ]

[ Phẩm giai: Cấp Vũ Trụ ]

[ Giới thiệu: bảo vật cấp Vũ Trụ tự nhiên thai nghén thành trong Vũ Trụ song sinh, có được cái lạnh đánh thẳng vào linh hồn, có thể đóng băng hồn phách, cũng có thể thu lại hồn phách thiếu thốn của tu hành giả cho đến khi triệt để hoàn chỉnh ]

[ Ghi chú: Dạng hỗ trợ]

Nhìn thấy cái này, Diệp Phong có chút kinh ngạc.

"Quả nhiên trong vũ trụ ẩn giấu không ít bảo vật, có lẽ chỉ có cường giả thời thượng cổ thần bí như Tam Túc Kim Thiêm và Hư Vô Thú mới biết được! Đáng tiếc hiện tại ta không cách nào gặp được Ngự Linh Thiên Tôn, không thì nhất định phải tìm nàng hỏi xem nơi nào còn có bảo vật tương đương với Hồi Hồn Hàn Đầm." Diệp Phong nghĩ như vậy trong lòng.

Ào àol Giữa thiên địa bỗng dâng lên một cơn gió lớn, vô số hạt ánh sáng hoa mỹ vọt tới rồi chui vào mi tâm thức hải của Đông Hoàng Tiêu, làm lớn mạnh một tia hồn phách kia.

"Rốt cục bắt đầu cũng hoàn hồn lại rồi."

Tam Túc Kim Thiềm nhìn Đông Hoàng Tiêu bị đóng băng, hồi tưởng đến quá khứ đã từng dạy bảo đối phương tu hành thì không khỏi nước mắt tuôn rơi đây mặt.

Diệp Phong đứng một bên im lặng không nói gì.

Ào àol

Xung quanh Hồi Hồn Hàn Đầm có gió lạnh thấu xương.

Diệp Phong phát hiện những hạt ánh sáng vọt tới ẩn chứa một tia hồn phách tinh khiết, không ngừng rót vào mi tâm thức hải của Đông Hoàng Tiêu, giúp nàng khôi phục thần hồn.

Quá trình này rất nhanh.

Nhưng hồn phách của Đông Hoàng Tiêu rất mạnh, cho dù dựa theo tốc độ bây giờ cũng phải tích lũy thật lâu mới có thể giúp hồn phách của nàng triệt để hoàn chỉnh.

Âm ầm!

Gần đó bỗng có lôi đình xuất hiện.

Chát-!

Ngay sau đó, một ánh lôi đình đáng sợ đánh xuống, giáng vào người Đông Hoàng Tiêu trong Hồi Hồn Hàn Đầm, ý đồ ngăn cản nàng khôi phục thần hồn, không cho nàng trùng sinh.

"Cút đi!" Tam Túc Kim Thiêm đột nhiên vung Tử Trúc côn, nhẹ nhàng đánh nát lôi đình, nó hóa thành từng tia bản nguyên lôi đình mát lạnh để nuôi dưỡng hồn phách của Đông Hoàng Tiêu.

Lôi đình trên trời không ngừng đánh xuống.

Nhưng bọn chúng đều bị Tam Túc Kim Thiềm đánh nổ rồi hóa thành bản nguyên lôi đình, không tổn thương được Đông Hoàng Tiêu.

"Nhìn ra được tình cảm của Tam Túc Kim Thiêm và Đông Hoàng Tiêu rất tốt, đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt, đáng tiếc Đông Hoàng Tiêu chết rồi. Cũng không biết Hồi Hồn Hàn Đầm có thể triệt để giúp nàng sống lại hay không." Diệp Phong thâm nghĩ, đứng một bên quan sát.

Sau khi mở Thiên Nhãn, hắn trông thấy mặt ngoài Hồi Hồn Hàn Đầm có vô số hoa văn pháp tắc cổ xưa, chỉ nhìn một lát liền có cảm giác toàn thân nóng lên.

"Ta có thể mô phỏng một cái Hồi Hồn Hàn Đầm hay không?" Trong đầu Diệp Phong lướt qua suy nghĩ này.

Đó chính là bảo vật cấp Vũ Trụ, đồng cấp với đạo bia của Thần Kiếm thành, muốn cướp đi gần như không có khả năng, nhưng hắn có thể mô phỏng một cái.

Nếu có thể thành công thì sẽ có quá nhiều chỗ tốt.

Một là dùng để phục sinh người đã chết thật lâu, hai là sử dụng hàn dịch để tẩm bổ hồn phách, ngoài ra nhất định còn có tác dụng khác còn chờ khai thác.

Những công năng này khiến Diệp Phong thèm nhỏ dãi.

Hắn khoanh chân trên mặt đất, hai tay không ngừng vẽ ra hoa văn của Hồi Hồn Hàn Đầm trong hư không, phát hiện mỗi một hoa văn đều có thể kết nối với pháp tắc thiên địa, muốn thành công khắc hoạ cũng rất khó khăn.

Nhưng Diệp Phong không sợ nhất chính là khó khăn. Một ngày, hai ngày...

Thẳng đến nửa tháng sau, thời gian đi đến cuối tháng tám, rốt cục Diệp Phong cũng thành công khắc hoạ ra đồ án hoàn chỉnh đầu tiên, được tạo thành từ hơn ba trăm hoa văn.

"Làm xong." Diệp Phong thở ra một hơi, chờ hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hồi Hồn Hàn Đầm thì phát hiện đồ án tương tự nhiều đến hơn cả vạn, hắn bỗng nghẹn họng nhìn trân trối.

"Còn có nhiều như vậy?"

Ngộ ra tất cả không phải lên đến năm trăm năm?

Dù mượn gia tốc thời gian nghìn lần thì cũng phải không ngừng tham ngộ đến sang năm, đối với Diệp Phong tu luyện mười năm thì cái này quá lâu.
Bình Luận (0)
Comment