Chương 2413: Chương 2413
Chương 2413: Chương 2413Chương 2413: Chương 2413
Sau khi tin tức này được truyền ra thì lập tức làm mọi người bàn tán xôn xao.
"Quá tốt rồi!"
"Cường giả đỉnh cấp như Diệp Phong quá kinh khủng, nếu động thủ thì sẽ tác động đến vô số thế giới, khiến hàng tỷ sinh linh chết oan chết uổng. Bọn họ ngừng chiến thì chúng ta cũng có thể an ổn phát triển tiếp."
“Đa tạ đại lão tha mạng!"
Tu hành giả của các thế lực khắp nơi thâm thở phào một hơi. ...
Trên Phiêu Miểu Phong, Diệp Phong ngồi trước khay trà, nhìn các đệ tử Mặc Oanh, Thạch Lỗi, Long Thiên Tinh được hắn gọi tới.
"Chưởng môn sư thúc, ngài tìm chúng ta?" Thạch Lỗi chắp tay hỏi thăm.
"Đúng thế." Diệp Phong gật đầu: "Các ngươi cũng đã nghe đến chuyện Vân Kiệt chém giết một Tiên Đế tầng bốn mươi lăm của Hắc Ngục Ma Tông?"
"Nghe được.
“Nhị sư huynh thật lợi hại.'
Bọn người Thạch Lỗi, Mặc Oanh lần lượt đáp lại.
"Các ngươi có thể đi ra ngoài lịch luyện nhiều hơn, đúng lúc Hắc Ngục Ma Tông và Phiêu Miểu tông chúng ta có thù, bọn họ cũng có rất nhiêu Tiên Đế, có thể lấy họ để luyện tập." Diệp Phong biểu lộ thái độ của mình.
"Vâng."
Chúng đệ tử lĩnh mệnh, cấp tốc rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, trong lòng Diệp Phong rất vui mừng, đang chuẩn bị đi làm chuyện khác.
"Ngươi không sợ bọn họ chết?" Vong Tình Tiên Đế đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện bàn trà của Diệp Phong, bưng một ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.
"Chết? Sợ cái gì.' Diệp Phong lắc đầu.
Đệ tử vừa chết thì hắn có thể thông qua Tiểu Vũ Trụ và danh sách tông môn phục sinh bọn họ, để họ có được bất tử chi thân chân chính.
Nhưng đây là bí mật không thể nói ra, không thì các đệ tử sẽ không có cảm thấy áp lực.
"Ngươi thật bỏ được." Vong Tình Tiên Đế còn tưởng rằng Diệp Phong tương đối máu lạnh, không quan tâm sống chết của đệ tử Phiêu Miểu tông.
"Có bỏ mới có được." Diệp Phong lẩm bẩm.
"Ta muốn tạm thời rời khỏi." Vong Tình Tiên Đế đặt chén trà xuống, nói ý đồ mình đến.
"Rời khỏi?" Diệp Phong nhíu mày.
"Tạm thời ngươi không cần đến sự trợ giúp của ta, cho nên ta định đi đến Kiếm thành của đại lục Thần Kiếm Thần để cảm ngộ các loại pháp tắc nơi đó, nhìn xem có thể đạt được dẫn dắt, giúp ta sáng tạo ra pháp tắc hoàn toàn mới hay không." Vong Tình Tiên Đế nói như vậy.
"Cũng tốt." Diệp Phong rất ủng hộ.
Lôi Vô Đạo đã chết, người hộ đạo cũng đã mất mạng, tạm thời Hắc Sát Tiên Đế không làm được chuyện gì, cho dù Vong Tình Tiên Đế không ngồi trấn tông cũng không sao cả. "Vậy ta đi." Vong Tình Tiên Đế đứng dậy, muốn lập tức đi đến Thần Kiếm thành.
"Ta đưa ngươi." Diệp Phong nói: "Ta quen biết Thần Kiếm Tiên Đế, có thể giới thiệu cho ngươi. Nếu ngươi trực tiếp đi qua thì sợ là sẽ có chút hiểu lâm."
"Cũng đúng." Vong Tình Tiên Đế gật gật đầu.
Nói xong, nàng đã chải vuốt mái tóc dài xoả tung của mình về phía sau, để lộ gương mặt trắng bệch nhưng tuyệt đẹp.
"Ngươi chịu để lộ gương mặt thật à." Diệp Phong kinh ngạc.
Nhưng sau một khắc, Vong Tình Tiên Đế lấy ra một cái mặt nạ chạm khắc trắng như tuyết che mặt mình lại, khiến người khác không nhìn thấy chân dung của nàng.
"À... Coi như ta chưa nói." Diệp Phong lúng túng gãi đầu một cái.
"Trừ ngươi ra thì ta không muốn bị ai khác nhìn thấy tướng mạo." Vong Tình Tiên Đế lẩm bẩm.
"Ừm”"" Diệp Phong không biết nên trả lời như thế nào.
Rẹtl
Hai người lao vào hư không, biến mất tăm hơi.
Trên đại lục Thần Kiếm, Thần Kiếm thành.
Diệp Phong và Vong Tình Tiên Đế xuất hiện trước phủ đệ của Thần Kiếm Tiên Đế, nhẹ nhàng gõ cửa lớn.
"Diệp chưởng môn, đã lâu không gặp." Thân Kiếm Tiên Đế khẽ vuốt râu dài, rất nhanh đã chú ý tới Vong Tình Tiên Đế đứng bên cạnh Diệp Phong, lập tức tập trung quan sát.
"Tiên Đế tâng chín mươi mốt!" Thần Kiếm Tiên Đế không khỏi ngạc nhiên.
Từ khi Vong Tình Tiên Đế trốn ở Hắc Ngục Phong thì cơ bản chưa từng lộ diện, không có mấy người quen biết nàng.
Cả Thần Kiếm Tiên Đế cũng không biết.
"Vị này là Vong Tình Tiên Đế, trước đây ẩn cư ở Phiêu Miểu tông của chúng ta, bây giờ nàng muốn tham ngộ đạo bia để giúp bản thân đột phá cảnh giới." Diệp Phong nói ra mục đích đến đây.
Đồng thời, hắn đưa một cái hộp gỗ tới.
Thần Kiếm Tiên Đế nhận lấy hộp gõ, biết được bên trong có tận một trăm lá Thất Thải Ngộ Đạo Trà thì lập tức mặt mày hớn hở mà nói: "Hoan nghênh Vong Tình Tiên Đế đạo hữu, không ngờ trong Phiêu Miểu tông còn có một vị Tiên Đế tâng chín mươi mốt, thật là làm người ta kinh ngạc!"
Nói xong, ông ta rơi vào trâm tư.
Trong vũ trụ cũng có không ít cường giả thế lực lớn nói rằng phía sau Phiêu Miểu tông nhất định có cường giả đỉnh cấp làm chỗ dựa, nếu không Diệp Phong không có khả năng quật khởi nhanh như vậy.
Khi Thần Kiếm Tiên Đế nhìn thấy Vong Tình Tiên Đế thì bất giác cảm thấy nàng chính là chỗ dựa của Phiêu Miểu tông.
"Ta không muốn bị quá nhiều người biết đến." Vong Tình Tiên Đế mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt.
"Vong Tình đạo hữu yên tâm, ngươi có thể chủ động ẩn giấu khí tức và bóng dáng, sau đó cảm ngộ ở vị trí đến gần đạo bia. Nhưng ngươi tuyệt đối không thể đụng vào đạo bia, để tránh đạo văn trên đó biến mất." Thần Kiếm Tiên Đế thuận mồm nhắc nhở.
Từ khi xuất hiện chuyện đạo văn biến mất, Thân Kiếm Tiên Đế đã bố trí trường năng lượng bài xích cho đạo bia, đừng nói Vong Tình Tiên Đế là Tiên Đế tâng chín mươi mốt, chỉ cần không phải Tiên Đế tâng một trăm thì không cách nào đụng vào đạo bia.
Mở miệng nhắc nhở chỉ là một thói quen.
"Đa tạ." Vong Tình Tiên Đế chắp tay.
"Ha ha, ngươi là bằng hữu của Diệp chưởng môn thì tất nhiên chính là bằng hữu của Thần Kiếm Tiên Đế này, không cần khách khí như thế." Thần Kiếm Tiên Đế cười cười.
Một lát sau, Vong Tình Tiên Đế tiến vào Kim Tự Tháp, khoanh chân giữa không trung, quanh thân bị sương trắng nhàn nhạt bao khỏa, khí tức tu vi được bị thu liễm, nàng ngồi lằng lặng cảm ngộ.
Trên mặt đất, Diệp Phong và Thần Kiếm Tiên Đế trông về phía Vong Tình Tiên Đế ở xa xa.
"Diệp chưởng môn, Phiêu Miểu tông các ngươi ẩn giấu thật sâu! Chúng ta vốn cho là Lăng Thiên Đế là chỗ dựa của Phiêu Miểu tông, nhưng ai biết vị Tiên Đế tâng chín mươi mốt Vong Tình Tiên Đế này mới là chỗ dựa chân chính của các ngươi." Thần Kiếm Tiên Đế truyền âm nói.
"Ha ha. Diệp Phong cười không nói.
Chỗ dựa?
Ngại quá! Không cói
Nếu quả có thì cũng là ta. Chỉ có ta mới là chỗ dựa vững chắc của Phiêu Miểu tông!
Diệp Phong nghĩ như vậy trong lòng.