Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2225 - Chương 2487

Chương 2487 Chương 2487Chương 2487

Lão vốn là một đạo sĩ bình thường, nhưng mỗi ngày ngửi được hương trà và dùng lá trà ngâm uống, cho dù đã chín mươi sáu tuổi nhưng vẫn cảm thấy tinh thân phấn chấn, cường tráng như trâu.

"Lá trà này nhất định là tiên dược!" Lão đạo tên là Lý Thanh Ngưu mừng rỡ.

Mỗi ngày lão đọc sách vẽ tranh, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, thậm chí nhai lá trà coi như ăn cơm, cảm giác xung quanh không ngừng có khí tức thải sắc nhập thể, khiến lão tích lũy được sức mạnh hùng hồn không gì sánh được, cả người càng ngày càng thần dị.

Trên bầu trời, Diệp Phong ngồi trên đám mây uống trà, yên lặng nhìn chăm chú vào lão giả phía dưới, nếu có tu hành giả tiến vào phạm vi trăm dặm khu vực này sẽ bị bắt cóc một cách quỷ dị.

Từ đầu đến cuối Ngộ Đạo Trà Thụ vẫn không bị bại lộ.

Trong màn đêm, lão giả Lý Thanh Ngưu để quyển sách xuống rồi thổi tắt ánh nến, nằm trên ghế trúc đi ngủ, trong mộng lại phát hiện mình thành tiên làm tổ, học được rất nhiều đạo pháp.

Điều này khiến lão rất mừng rỡ.

Sau khi tỉnh mộng, lão không ngừng uống trà, dựa vào ngộ tính cường đại phân tích công pháp trong mộng, trở nên càng ngày càng cường đại.

Ngoại giới hai mươi ngày, bên trong năm năm rưỡi.

Giờ phút này, lão đạo Lý Thanh Ngưu cảm thấy mình đã trở nên rất cường đại, lại nghĩ tới thiên hạ này hỗn loạn không chịu nổi, thế là nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị khuyên bọn họ hòa bình.

Nếu không đồng ý thì đánh!

Nửa ngày sau, lão giả cưỡi Thanh Ngưu, vung vẩy tay thu cả tiểu viện vào ống tay áo rồi đi về hướng Bắc.

"Rất tốt, bắt đầu." Thấy cảnh này, Diệp Phong cười.

Con đường hệ thống công đức thành thánh đã được mở ra, một khi thành công thì hắn chắc chắn sẽ có được vô số ích lợi.

Trong một cổ miếu cũ nát, một lão đầu cường tráng cao chín thước vác một thanh trường kiếm đi theo sau mấy tráng hán, nhưng ai cũng ăn mặc như người đọc sách, trông rất quái dị.

"Lão sư, thiên hạ này quá loạn!"

"Các tu hành giả nâng đỡ những triều chính khác nhau, tuỳ ý giày xéo bách tính, hoàn toàn mặc kệ chết sống của phàm phu tục tử, thiên hạ dân chúng lâm than, thật là đáng hận đáng ghê tởml"

"Thật đáng buồn, đáng tiếc!"

"Nếu ta cũng có thể tu hành thì nhất định phải chém hết những tu hành giả tùy ý làm bậy kia, để bọn họ biết người đọc sách chúng ta cũng có nắm đấm cứng rắn."

Mấy tráng hán thấp giọng quát thét.

Bây giờ Thanh Thiên Đại thế giới rất loạn, những Tiên Nhân kia đều trốn trong thiên cung, căn bản không quản sinh tử của thế gian. Những Chuẩn Thánh Bán Tiên kia thì thành lập thế lực của riêng mình rồi chia cắt thiên hạ.

Điều này gây nên chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than.

"Hay cho một đám người đọc sách ưu quốc ưu dân!" Bên ngoài miếu cổ có một lão giả cưỡi trâu đi tới. "Ngươi là?" Mấy người đọc sách đi ra khỏi miếu cổ, vây quanh lão giả râu tóc bạc trắng nhưng tỉnh thân phấn chấn kia.

"Bân đạo là Lý Thanh Ngưu." Lão giả vừa cười vừa nói, nhìn về phía lão đầu cường tráng vẫn đứng trong cổ miếu vác trường kiếm kia.

"Ngươi chính là Lý Thanh Ngưu tiếng tăm lừng lẫy? Nghe nói trên đường đi ngươi đã khuyên không ít tu hành giả, bảo bọn họ lạc đường biết quay đầu, không còn làm việc ác?" Lão đầu cường tráng vác cổ kiếm đi ra, trên gương mặt hiền lành tràn đầy kinh ngạc.

"Là ta." Lý Thanh Ngưu gật gật đầu: "Chắc hẳn các hạ chính là Văn Thánh vang danh khắp thiên hạ?"

"Là ta." Lão đầu cường tráng vác cổ kiếm nhẹ nhàng gật đầu: "Đáng tiếc, ta chỉ là một người đọc sách, cho dù có chút vũ lực, nhưng không cách nào khuyên những tu hành giả làm xằng làm bậy kia dừng vó trước bờ vực, thẹn với Thánh Tử. Ngược lại là Lý Thanh Ngưu đạo hữu đã làm được chuyện ta không làm được.

"Đạo trưởng, ngài cũng là người bình thường, vì sao có thể khuyên những tu hành giả kia quay đầu?" Một người đọc sách to con hỏi.

"Lấy đức phục người." Lý Thanh Ngưu cười nói, sau đó hắn nhẹ nhàng vung vẩy phất trần, một khối đá lớn cách đó không xa đùng một tiếng bị cắt thành hai mảnh, khiến đá vụn rơi xuống mặt đất, mơ hồ sắp xếp thành một chữ "Đức".

"Ngươi cũng là tu hành giả!"

"Lấy đức phục người? Hay cho một câu lấy đức phục người!"

"Ta đã hiểu!"

Văn Thánh nắm chặt thanh kiếm trong tay, hai mắt sáng như tuyết.

"Văn Thánh, nghe nói ngươi cũng muốn khuyên tu hành giả trong thiên hạ đừng chà đạp bách tính nữa, ta cũng đang muốn làm chuyện này, nhưng ngặt nổi khẩu tài của ta không bằng ngươi, không bằng chúng ta hợp tác, ngươi phụ trách thuyết phục, bần đạo phụ trách đánh phục!" Lý Thanh Ngưu đề nghị.

"Được!" Văn Thánh Hân Nhiên đồng ý.

Nửa ngày sau, trên một chiến trường có hơn mười tu hành giả giằng co trên không.

Trên mặt đất có hai phe nhân mã đang đối đầu, mỗi bên có tận mấy chục vạn đại quân, khí thế rất kinh khủng.

"Phong Linh quốc các ngươi đầu hàng hay không?”

"Hừ, sao Thiên Lôi quốc các ngươi không hàng?”

"Xem ra chỉ có thể đánh một trận."

Đám tu hành giả trên trời mắng nhau, mắt thấy nói không lại đối phương thì chuẩn bị ra lệnh cho mấy chục vạn đại quân dưới mặt đất chém giết lẫn nhau, từng bước xâm chiếm lãnh thổ của đối phương.

Mà bọn họ chỉ chuẩn bị đứng xem kịch.

"Chậm đãt"

Đúng lúc này, hai người cưỡi ngựa cưỡi trâu đi vào trung tâm chiến trường, đó chính là Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, so sánh với đại quân hung mãnh thì bọn họ giống như con kiến nhỏ yếu.

"Thì ra là hai tên phàm phu tục tử-"

"Dám đến đảo loạn thế cục, đáng chết!"

Một tu hành giả Thân Nguyên cảnh cười lạnh, trong mắt có tia sáng trào ra, chém về phía Văn Thánh và Lý Thanh Ngưu. "Vô liêm sỉ!"

Lý Thanh Ngưu bỗng vung mạnh phất trần, chém ra một ánh sáng xanh hoa mỹ rồi đánh tan tia sáng của đối phương.

"A, trên người không có dao động tu vi, lại có thể phát huy ra thực lực Thân Nguyên cảnh, quái lạ." Bọn tu hành giả này kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment