Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2226 - Chương 2488

Chương 2488 Chương 2488Chương 2488

"Chư vị, đừng có đánh nữa! Đây vốn là chiến tranh thuộc về tu hành giả các ngươi, vì sao lại ảnh hưởng đến hàng tỷ phàm nhân, khiến cho thiên hạ sinh linh đồ thán? Bọn họ bỏ mình thì vô số gia đình phía sau cũng tan nát, dẫn đến hai quốc gia rung chuyển bất an, các ngươi có dụng ý gì chứ?" Văn Thánh mở miệng thuyết phục.

Sau đó ông ta lấy ra những đạo lý lớn lễ nghĩa liêm sỉ, lại kéo tới các phương diện thiên hạ đại thế, nói cho tu hành giả ở đây hơi sửng sốt.

Mấy chục vạn tướng sĩ đã sớm không muốn đánh nữa.

Có người nghĩ đến trong nhà còn có lão mẫu tám mươi tuổi và hài đồng gào khóc đòi ăn, sớm đã khóc không thành tiếng.

Có người đã buông binh khí xuống.

Giữa Thiên Lôi quốc và Phong Linh quốc vốn không có mâu thuẫn xung đột gì cả, thay vào đó nhiều tu hành giả lại muốn hai nước giao chiến, tử thương vô số binh mã.

Bọn họ vốn rất mâu thuẫn về chuyện này.

Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Càng ngày càng nhiều tướng sĩ vứt bỏ binh khí, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lên tu hành giả trên trời.

"Im miệng! Nhất định phải chiến!" Một tu hành giả quát lớn.

Trước đó bọn họ phát hiện một quy luật, đó là trên chiến trường tử vong càng nhiều thì bọn họ có thể hấp thu càng nhiều sức mạnh khí huyết thần bí, có thể xúc tiến tu hành.

Bởi vậy bọn họ ước gì có thật nhiều chiến tranh.

Khi bí mật này truyền ra trong giới tu hành của Thanh Thiên Đại thế giới thì vô số tu hành giả đã khống chế từng quốc gia phàm nhân để bọn họ khai chiến với đủ loại lý do.

Nhưng hôm nay lại có người đến ngăn cản!

Đây quả thực là cắt đứt con đường tu hành của bọn họi

"Giết hết cho taI"

Hơn mười tu hành giả này lập tức thống nhất lập trường, cùng xuất thủ với bọn người Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh.

Phốc phốc!

Kiếm quang sắc bén chém xuống, cho dù là Lý Thanh Ngưu có chiến lực Thần Nguyên cảnh vẫn bị rạch ra lồng ngực, ngã xuống vũng máu.

"Đừng gây chiến tranh!"

Văn Thánh giơ cao trường kiếm, đối đầu trực diện với khí mang một tu hành giả Thần Nguyên cảnh chém xuống, cả người ông ta bay ngược ra ngoài, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Nhưng âm thanh của ông ta vẫn quanh quẩn trong cả thiên địa.

Mấy chục vạn tướng sĩ nghe vậy thì vành mắt đều đỏ lên.

Bọn họ cũng muốn ngăn cản chiến tranh, nhưng họ không có dũng khí kia.

Ngày hôm nay tận mắt thấy hai vị lão giả mặt mũi hiền lành ngã xuống vì ngăn cản chiến tranh, phẫn nộ và sát ý trong lòng bọn họ triệt để bùng nổ, lại nhặt vũ khí lên lần nữa rồi đâm về hướng hơn mười tu hành giả trên trời. "Hừi Một bầy kiến hôi!"

Bọn tu hành giả tức giận mắng, dựa vào tấm khiên ánh sáng bên ngoài thân thể mà nhẹ nhàng ngăn cản tổn thương của binh khí phàm nhân.

"Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao, giết hết đi."

"Nhưng những người chết trong tay tu hành giả sẽ không toả ra khí huyết đặc thù kia, không cách nào giúp chúng ta tăng tiến tu vi, đáng tiếc."

Những tu hành giả này bất đắc dĩ nói.

"Đầu giết hết đi!" Một tu sĩ Thần Nguyên cảnh chuẩn bị động thủ.

Nhưng đúng lúc này, giữa thiên địa nổi lên một trận gió.

Văn Thánh vốn nên chết đi lại tái tạo thân thể trong một mảnh kim quang lấp lánh, vết thương trên ngực Lý Thanh Ngưu thì tự động khép lại, khôi phục sinh cơ.

Âm ầmI

Hư không trong phạm vi ngàn dặm chấn động mạnh, vô số lôi đình lấp lánh tràn ra bốn phương, một tia khí tức kỳ diệu bay tới chia nhau dung nhập vào người Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, khiến khí thế của bọn họ không ngừng tăng vọt.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Một tu hành giả run lẩy bẩy mà nói.

Giờ phút này, khí tức Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh phát ra lại khiến đám Chuẩn Thánh và Bán Tiên như bọn họ tâm sinh e sợ, mí mắt không khỏi giật giật.

"Ta cũng không biết."

"Mau đi công kích bọn họI"

Các tu hành giả khác hung ác mà trực tiếp xuất thủ.

RẹtI

Mấy chục kiếm quang sáng chói chém xuống, mỗi một tia sáng đều dài đến ngàn mét, có uy lực kinh người, nhưng Văn Thánh chỉ lạnh lùng nhìn lại thì tất cả kiếm quang đã cấp tốc sụp đổ.

Cảnh này làm người ta hoảng sợ.

"Rất tốt, thành công rồi." Diệp Phong trốn phía sau màn quan sát, tâm tình rất tốt.

"Làm sao có thể?"

"Chỉ một ánh mắt đã đánh tan công kích của hơn mười Thần Nguyên cảnh chúng ta."

"Không tốt, bọn họ là Thánh Nhân!"

Hơn mười tu hành giả này quá sợ hãi, lập tức chạy trốn về những hướng khác nhau, hận sao phụ mẫu không sinh mình có thêm mấy cái chân, sợ không trốn thoát được.

"Ở lại đây đi!" Văn Thánh mở miệng, sức mạnh thiên địa tự động phát uy dựa theo lời ông ta nói, trói buộc hơn mười tu hành giả này lại, cho dù bọn họ dốc hết toàn lực bộc phát vẫn không thể động đậy.

Thấy thế, mấy chục vạn tướng sĩ sợ ngây người.

"Đây là ngôn xuất pháp tùy!"

"Là lời nói của Thánh Nhân!"

"Tham kiến hai vị Thánh Nhân!"

Mấy chục vạn tướng sĩ vứt bỏ vũ khí rồi bịch một tiếng quỳ gối trên chiến trường, bái lạy Văn Thánh và Lý Thanh Ngưu, trên mặt hiện đầy vẻ kích động và sùng bái.

"Không phải hành đại lễ này!"

"Xin đứng lên hết đi!"

Văn Thánh và Lý Thanh Ngưu cùng mở miệng, sức mạnh thiên địa toả ra đỡ mấy chục vạn tướng sĩ dậy, khiến bọn họ sợ hãi thán phục trước thân thông của hai vị Thánh Nhân.

"Tất cả về nhà đi!"

"Trở về thăm người nhà, sống cuộc sống mà mình muốn, có chúng ta của thì những tu hành giả kia không thể ép buộc các ngươi tiếp tục bùng nổ chiến tranh nữa."

Hai Thánh Nhân mở miệng lân nữa.

"Đa tạ Thánh Nhân khai ân!"

“Thánh Nhân vạn phúc!"

Mấy chục vạn tướng sĩ kích động không thôi, nhìn tướng sĩ quốc gia đối diện rồi gật đầu, sau đó ném toàn bộ khôi giáp và binh khí xuống chiến trường rồi nhẹ nhàng trở về.

"Thật tốt, lại tránh được một trận giết chóc."

Văn Thánh vác trường kiếm, đứng trên một chiến xa tan nát mà ngắm nhìn tướng sĩ đi xa, trong mắt có vui mừng, có sung sướng, cũng có chúc phúc.

"Cả thiên hạ đã đại chiến nhiều năm, còn có rất nhiều nơi liên tục chiến tranh mấy năm, đi khuyên can đi!"

"Ừm, nhất định phải giúp thiên hạ thái bình!"
Bình Luận (0)
Comment