Chương 2492
Chương 2492Chương 2492
Đùng!
Bọn họ lại hồn phi phách tán lần nữa.
"Lại chết. Thật là không biết nói gì."
Diệp Phong âm thầm ngáp một cái, dùng ngón tay điểm lên giữa không trung, thân hình tan vỡ của Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh hội tụ lại lân nữa, đã được khởi tử hoàn sinh.
Cảnh này làm đám người kinh ngạc đến ngây người.
"Tại sao lại sống lại?" Vô số người ngơ ra tại chỗ.
Cả Long Thương Tiên Tôn cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nếu đổi lại là Tiên Tôn như hắn cũng không có khả năng phục sinh Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh nhanh như vậy, điều này chứng tỏ rất có thể cường giả đứng trong bóng tối là bá chủ cấp Tiên Đế.
"Vị tiền bối nào đó đang ở gần đây?" Long Thương Tiên Tôn vội vàng hô lên với xung quanh.
Nhưng căn bản không ai đáp lại hắn ta.
Đùng!
Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh cưỡi trâu và ngựa đáp xuống trước cửa Chính Nam Thiên Cung, chân đạp tường vân, đứng giằng co cách bọn người Long Thương Tiên Tôn mười mấy mét.
"Chỗ dựa của các ngươi là ai?" Long Thương Tiên Tôn trâm giọng mà hỏi.
Hắn ta cảm thấy rất có thể chỗ dựa của hai người này là Tiên Đế, thái độ của mình nhất định phải tốt.
"Chỗ dựa?"
"Chỗ dựa gì?"
Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh nhìn nhau, đều nhìn thấy hoang mang trong mắt đối phương.
Bỗng nhiên, Lý Thanh Ngưu nheo mắt lại.
Mấy năm trước lão nhớ khi mình vẫn là một lão đạo sĩ không có pháp lực đã lấy được Ngộ Đạo trà, sau đó còn thu hoạch được các loại đạo pháp trong mộng.
Chẳng lẽ là một vị lão Thần Tiên truyền đạo trong mộng?
Nghĩ đến cái này, Lý Thanh Ngưu âm thầm ngạc nhiên.
Long Thương Tiên Tôn nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hai người thì lập tức biết họ không có chỗ dựa, mặc dù không biết vì sao họ có thể phục sinh, nhưng căn bản không cần luống cuống.
"Không biết, vậy thì đi chết đi!" Long Thương Tiên Tôn chỉ một ngón tay ra, kiếm pháp tắc lại chém xuống, ý đồ giết chết Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh.
Nhưng đúng lúc này, Lý Thanh Ngưu nhớ lại tất cả những chuyện trong mộng, cứ như bắt được cái gì nên hai mắt sáng lên và nói: "Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh."
Lời này vừa nói ra, toàn thân lão đã phát tử quang.
Một khí tức huyền diệu khó diễn tả toả ra, bao phủ cả Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, khiến họ nhẹ nhàng bắn ngược kiếm pháp tắc của Long Thương Tiên Tôn ngược vê, sau đó lợi kiếm chém lên vai Long Thương Tiên Tôn làm cánh tay trái của hắn ta rơi xuống.
"it"
Long Thương Tiên Tôn kêu lên đau đớn, nhìn về phía lão đạo Lý Thanh Ngưu cưỡi trâu toàn thân nở rộ tử quang, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, bởi vì uy áp pháp tắc đối phương tán phát còn mạnh hơn Tiên Tôn là hắn ta gấp mười lần!
"Tiên Tôn đỉnh phong!" Long Thương Tiên Tôn trong lòng hoảng sợ, liên tục rút lui.
"Lý lão ca, sao ngươi trở nên lợi hại như thế? Có phải lén khổ tu sau lưng ta hay không?" Văn Thánh trừng to đôi mắt, cảm giác khó mà tin nổi.
"Ta chỉ vừa lĩnh ngộ được mà thôi." Lý Thanh Ngưu lắc đầu, trong mộng lão thấy được « Đạo Kinh » quyển thượng mà Diệp Phong cố ý để lại.
Nhưng Lý Thanh Ngưu chỉ lĩnh ngộ câu nói đầu tiên trong chương một của Đạo Kinh, còn chưa thể hoàn toàn lĩnh hội nội dung chương này, nếu không lão đã sớm tấn thăng thành Tiên Đế tâng một.
Nhưng cho dù chỉ lĩnh ngộ một câu thì tu vi của Lý Thanh Ngưu vẫn thăng lên đến Tiên Tôn đỉnh phong.
"Long Thương Tiên Tôn, ngươi đáng tội chết!"
Lý Thanh Ngưu nhìn vê phía Long Thương Tiên Tôn mặt đầy kinh hãi, dùng phất trần vung ra một tia tử quang, trong nháy mắt đã xuyên thủng ót đối phương, làm thân thể hắn ta tan nát từng từng khúc.
Long Thương Tiên Tôn, ngã xuống!
Sao lại như vậy?”
Trước khi chết, đồng tử của Long Thương Tiên Tôn phóng đại, nhớ lại cuộc đời của mình, từ sự vui mừng khi lần đầu tu hành, cảm giác thống khoái lúc đánh giết cường địch đến sự huy hoàng khi chấp chưởng Thiên Cung, cuối cùng lại chết dưới tay một kẻ hắn ta xem thường.
“Ta không cam tâm!" Long Thương Tiên Tôn mang theo không cam lòng mãnh liệt mà tiêu tán, hóa thành năng lượng hùng hồn nuôi dưỡng toàn bộ Thanh Thiên đại thế giới, khiến cho vạn vật khôi phục.
Cổ nhân nói, một kình lạc, vạn vật sinh (1).
(1) Cá voi chìm xuống đáy biển, vô số loài sinh vật nhờ đó sinh sôi nảy nở, phát triển lên tâm cao hơn
Trong giới tu hành cũng có tình huống tương tự.
Một Tiên Tôn ngã xuống mang tới số lượng lớn năng lượng và pháp tắc, có thể giúp thế giới cấp bậc Đại Thiên bình thường như Thanh Thiên đại thế giới bước về phía trước một bước dài.
Soạt!
Giữa thiên địa rơi xuống mưa rào.
Lão bách tính bình thường tắm mình trong linh dịch, ít thì bệnh tật tiêu tan, nhiều thì mọc lại tay chân cụt, mọi người vui mừng tung hô, cảnh sắc trên mặt đất trở nên an lành hưng thịnh.
"Long Thương Tiên Tôn chết rồi!"
"Mau trốn maul"
Bảy Thiên Tiên còn lại kinh hô, nhao nhao bay về tất cả các phương hướng với tốc độ cực nhanh.
"Ở lại đây đi!" Lý Thanh Ngưu khẽ vẫy phất trần, vô số tử quang giống như lợi kiếm chém ra, dễ dàng trảm chết bảy tên Thiên Tiên, tử quang hoa mỹ tiếp tục nở rộ cho đến khi nuốt hết cả tòa Thiên Cung, chém giết tất cả Tiên Nhân.
Từ nay Thiên Cung đã bị tiêu diệt.
"Long Thương Tiên Tôn đã chết, Thiên Cung không còn tôn tại, tu hành giả trên mặt đất, đừng tiếp tục mưu đồ gây chiến tranh trong vạn quốc nữa, dừng tay đi!" Lý Thanh Ngưu truyền âm ra toàn bộ thế giới. "Cái gì, Thiên Cung bị tiêu diệt rồi?"
Đông đảo tu hành giả run lẩy bẩy, nhao nhao chạy trốn khỏi hoàng cung của các quốc gia, quay vê động thiên phúc địa của mình, không dám chạy ra bên ngoài nữa.
Rốt cuộc cả nhân gian cũng đã được hòa bình.
Nửa tháng sau, các nơi trên Thanh Thiên đại thế giới đã đập nát những thần miếu của tiên nhân Thiên Cung bọn Long Thương Tiên Tôn rồi dựng tượng của hai vị Thánh Nhân là Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh lên.
Rất nhanh, vô số sức mạnh hương hỏa bùng nổ.
Khi Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh hấp thu hương hỏa đến từ nhân gian, bọn họ cảm giác mình càng ngày càng mạnh, đã đột phá đến Tiên Tôn đỉnh phong.
"Hình như con đường tiếp theo đã đứt đoạn." Dưới Ngộ Đạo Trà Thụ, Lý Thanh Ngưu nói nhỏ.
"Vì sao không cách nào đột phá chứ?” Văn Thánh cũng không nghĩ ra.