Chương 2491
Chương 2491Chương 2491
"Giết ta? Ha ha!" Long Thương Tiên Tôn khinh thường mà duỗi tay ra, trên đầu ngón tay có pháp tắc quanh quẩn, trong nháy mắt đã bay ra đánh vào đầu Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, khiến bọn họ cùng sụp đổ.
“Thật mạnh!"
"Rốt cuộc là thủ đoạn gì?"
Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh ngây ngẩn cả người, duỗi tay ra đụng vào trán của mình, phát hiện nơi đó có một lỗ máu, mới ý thức được mình sắp phải chết.
OanhI
Thân thể của bọn họ ngã xuống.
Giờ khắc này, hai người rất không cam lòng.
"Chúng ta còn chưa san bằng Thiên Cung, trừ diệt tất cả những kẻ đại gian đại ác trên đời."
"Chúng ta còn chưa thỉnh mệnh vì dân."
"Chúng ta còn chưa mở thái bình cho vạn thết"
"Chúng ta. .. Há có thể chết?"
Trong mắt hai người không có sợ hãi, không có bi thương, chỉ có không cam lòng do đại nghiệp chưa thành.
Giữa thiên địa, vô số sinh linh ngẩng đầu, trong đầu xuất hiện hình ảnh bi tráng hai Thánh Nhân chưa xuất sư đã chết, trong lòng tràn đây không cam lòng đối với cái chết của bọn họ, bọn họ đều thâm gâm lên hi vọng hai người có thể trùng sinh trở về.
Nhưng không như mong muốn.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thi hài của hai Thánh Nhân rơi xuống từ trời cao.
Thời khắc này, đám người tan nát cõi lòng.
Phía sau màn, Diệp Phong nhìn hai Thánh Nhân rơi xuống vực sâu, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, sau lưng có vô số pháp tắc xếp chồng, cuối cùng kết hợp thành một vành sáng đường kính trăm mét.
"Ha ha, hoàn thành Tiểu pháp tắc luân hồi rồi." Diệp Phong không khỏi mừng rỡ.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đứng phía sau màn quan sát, thông qua xem xét quá trình hai Thánh Nhân trưởng thành để cảm ngộ ra pháp tắc luân hồi, cũng sáng tạo ra nó trong nháy mắt hai Thánh Nhân mất mạng.
"Cái chết của các ngươi là đáng giá." Diệp Phong ngừng bấm niệm pháp quyết, nhìn về phía Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh nhanh chóng rơi xuống mà chỉ ngón tay về hướng họ.
Một nháy mắt, toàn bộ thế giới đều sáng lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Trong mắt của ta đều là ánh sáng chói loà, không thấy rõ được gì." Có người cuống quít hô lên.
"Ta cũng không nhìn thấy." Những người khác đáp lại.
"Văn Thánh và Lý Thanh Ngưu chết rồi sao?"
"Hay là bọn họ sống lại?"
Những người khác mở to hai mắt hỏi, nhưng căn bản đều không thấy gì, giữa thiên địa chỉ còn lại một mảnh ánh sáng hoa mỹ, đôi mắt họ không kiêm được chảy nước mắt.
Thiên Cung, cổng Chính Nam.
Long Thương Tiên Tôn nhìn xung quanh, có thể cảm nhận được sự bi thống đến từ ý chí thiên địa, cứ như đang than khóc vì cái chết của Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, hắn ta lập tức bất mãn nhíu mày.
"Chính là thiên đạo, những ánh sáng này là ngươi thả ra đúng không, chẳng lẽ ngươi muốn phục sinh hai người này? Nếu là thế thì ta diệt luôn ngươi, nói được thì làm được!" Long Thương Tiên Tôn lớn tiếng quát lớn.
Thanh Thiên đại thế giới chỉ là một thế giới Đại Thiên bình thường, thực lực của thiên đạo gần đến Tiên Tôn, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì nó không phải đối thủ của Long Thương Tiên Tôn.
Bởi vậy Long Thương Tiên Tôn căn bản không sợ thiên đạo.
ÔI
Toàn bộ Thanh Thiên đại thế giới tiếp tục kêu rên, vô số máu loãng rơi xuống, hào quang đẹp mắt tiêu tán, khiến đám người ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy toàn bộ thiên địa biến thành một mảnh huyết sắc.
"A, thì ra là thế, thiên đạo không có năng lực phục sinh hai người, chỉ là đang bi thống thôi, thật là một thiên đạo phế vật." Long Thương Tiên Tôn cười nhạo.
Tiểu Vũ Trụ mới hình thành được mấy năm, mặc dù thỉnh thoảng Diệp Phong sẽ tiến hành gia tốc gấp trăm lần nghìn lần một ít khu vực, khiến trong vũ trụ ra đời văn minh mới, nhưng phần lớn cường giả đỉnh cấp đều là từ bên ngoài di dân tới.
Mấy người Long Thương Tiên Tôn cũng như thế.
Bọn họ vốn là dân bản địa của một số thế giới trong Vũ Trụ song sinh, bị Diệp Phong tiện tay thu vào Tiểu Vũ Trụ rồi phân chia đến các nơi trong Vũ Trụ, lại dùng ý thức của Vũ Trụ luyện hóa ấn ký tính mạng của bọn họ nên mới trở thành dân bản địa của Tiểu Vũ Trụ.
Loại người này rất kiêu ngạo.
Bọn họ xem thường thế giới hiện tại, cho dù là thiên đạo gần với cấp bậc Tiên Tôn thì bọn họ vẫn cảm thấy đối phương quá yếu, có thể tùy ý nô dịch.
"Các ngươi xeml"
"Có bóng người hiển hiện."
Lúc này có người chỉ vào không trung, phát hiện trên màn trời bị máu loãng cọ rửa có một lão đạo sĩ cưỡi Thanh Ngưu và một lão giả cưỡi ngựa đeo kiếm xuất hiện, hai người này đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ngắm xung quanh, lộ ra vẻ mặt mờ mịit.
"Chúng ta. .. Không chết?" Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng sống lại nên lập tức mừng rỡ.
"Các ngươi không chết?" Long Thương Tiên Tôn nhìn thấy hai người thì trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó quát lớn lên trời: "Ngươi giỏi lắm thiên đạo, dám phục sinh hai người này, muốn chết!"
Nói xong, hắn ta chuẩn bị trảm trời!
OanhI
Vô số dao động pháp tắc đáng sợ bộc phát từ phía sau Long Thương Tiên Tôn, hóa thành một lợi kiếm pháp tắc, điên cuồng cắn nuốt năng lượng xung quanh rồi trở nên càng lúc càng lớn.
Một uy áp khát máu cấp tốc phát ra.
Rẹt! RẹtI Màn trời bị kiếm uy đâm cho tan nát thành mảnh nhỏ, khiến thiên đạo của Thanh Thiên đại thế giới phát ra tiếng gào thét, Long Thương Tiên Tôn kinh ngạc mà nói: "Không phải ngươi phục sinh bọn chúng?”
Nói đến đây, hắn ta sợ ngây người.
Nếu không phải thiên đạo cưỡng ép phục sinh Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh, vậy là ai phục sinh bọn họ?
Trong thế giới này có cường giả ẩn nấp?
Người có thể phục sinh Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh thì tối thiểu cũng là cường giả cấp Tiên Tôn? Loại tu hành giả này nấp trong Thanh Thiên đại thế giới nói Tiên Tôn là mình lại không biết?
Long Thương Tiên Tôn càng nghĩ càng kinh hãi.
"Long Thương Tiên Tôn, ngươi làm cả thế giới rơi vào phân tranh, hàng tỷ sinh linh vô tội ngã xuống, ngươi thân là Tiên Tôn duy nhất, không xứng làm chúa tể Thiên Cung."
"Long Thương Tiên Tôn, tội của ngươi không thể tha!"
Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh lần lượt quát lớn.
Long Thương Tiên Tôn sững sờ rồi quát lớn: "Mặc dù không biết là ai phục sinh các ngươi, nhưng chỉ là hai Thiên Tiên đỉnh phong cũng dám sủa trước mặt ta, thật chẳng biết tự lượng sức mình, chết đi!" Hắn ta phất mạnh tay.
Thanh kiếm pháp tắc sắc bén kia cấp tốc chém xuống, khí thế đáng sợ ép xuống đè ép Lý Thanh Ngưu và Văn Thánh ngay giữa không trung, họ căn bản trốn không thoát.