Chương 2496
Chương 2496Chương 2496
Nghe được những điều này, Diệp Phong âm thầm nhíu mày.
"Không cần lo lắng, bây giờ ta đã đột phá đến Tạo Hóa cảnh tâng bảy mươi chín đỉnh phong, tương đương với Tiên Đế tâng bảy mươi chín đỉnh phong, dựa vào chiến lực bây giờ của ta thì dù đơn đả độc đấu cũng không sợ Hắc Sát Tiên Đế." Diệp Phong nói.
Nghe vậy, Cung Thanh Thu âm thầm sợ hãi thán phục, không nghĩ tới thực lực của Diệp Phong đã khủng bố như thế, có sức mạnh đối đầu với Tiên Đế trên tâng chín mươi.
"Còn có chuyện gì không?" Diệp Phong hỏi.
"Tháng sau chính là Tiên Quả đại hội, các loại tiên quả Đại Bàn Đào đều đã chín, chưởng môn, ngài cảm thấy còn cần an bài gì khác không?" Cung Thanh Thu thuận mồm hỏi một chút.
"Tiên Quả đại hội lần này có thể mời chủ nhân của tất cả các thế lực lớn có qua lại thân thiết với Phiêu Miểu tông chúng ta, còn nữa, ta quyết định lấy ra một phần Cửu Chuyển Huyền Đan làm lễ vật và một phần làm vật phẩm đấu giá."
"Cửu Chuyển Huyền Đan có thể bán ra ngoài với quy mô lớn rồi?" Cung Thanh Thu tỏ ý kinh ngạc về điều này.
Chẳng lẽ chưởng môn không sợ những người khác đạt được Cửu Chuyển Huyền Đan thì thực lực tăng nhiều, uy hiếp đến Phiêu Miểu tông sao?
Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy mình quá lo lắng.
Phiêu Miểu tông kém cỏi nhất cũng là Tiên Đế tâng một, người của các thế lực lớn trong Vũ Trụ có được Cửu Chuyển Huyền Đan cũng chỉ gia tăng thực lực ngang với Tiên Đế tâng một.
Đối với Phiêu Miểu tông mà nói, đây không phải là uy hiếp gì cả.
"Tạm thời như vậy đi!" Diệp Phong khoát tay áo rồi biến mất tăm hơi.
"Vâng." Cung Thanh Thu gật đầu, sau đó đi xuống an bài.
Sâu trong tinh không, Diệp Phong xuất hiện trên vành đai hành tinh cổ xưa bị Yêu Nguyệt ẩn giấu, phát hiện nàng ta còn đang cảm ngộ mảnh đạo bia cỡ lớn này, căn bản không đi tìm mảnh vỡ khác.
"Ngươi thật biết cách lười biếng!" Diệp Phong không còn sức mạnh chửi bậy nên lập tức biến mất.
"A, có người từng đến à?" Yêu Nguyệt bỗng thức tỉnh từ trạng thái ngộ đạo, nhìn xung quanh lại phát hiện không có ai cả.
Hắc Ngục, khắp chốn tan hoang.
Diệp Phong leo lên Hắc Ngục phong rồi hô vài tiếng, cuối cùng đánh thức ma thú của Hắc Ngục còn buồn ngủ.
"Ngao ôI" Ma thú của Hắc Ngục đứng trên đỉnh cổ thụ lơ lửng mà ngáp một cái, sau đó quơ quơ móng vuốt về hướng Diệp Phong, cứ như đang chào hỏi và mời hắn đi lên.
Một lát sau, Diệp Phong đi theo ma thú của Hắc Ngục bước vào nhà gỗ cỡ lớn trong tán cây cổ thụ, không chờ Diệp Phong nói cái gì, ma thú của Hắc Ngục đã trực tiếp xốc một góc thảm lên để lộ ra cửa ra vào hình vuông dẫn ra Vũ Trụ Hải.
Sau đó ma thú của Hắc Ngục đã phát ra tiếng ngáy.
"Cái này... " Diệp Phong ngạc nhiên, không nghĩ ra vì sao ma thú của Hắc Ngục buồn ngủ như thế, mới nằm xuống thì đã ngủ mất.
"Thôi, câu cá trước đi! Nếu có thể câu được con cá lớn cấp Tiên Đế trên tâng bảy mươi thì đột phá Tạo Hóa cảnh tâng tám mươi sẽ càng nhanh."
Diệp Phong mang cần câu tới, nắm lấy một cục lông lớn trên người ma thú của Hắc Ngục hao rồi cột vào đầu cuối dây câu, lại quăng vào thông đạo hình vuông.
Phần còn lại chính là lắng lặng chờ đợi.
Sau nửa canh giờ.
"Cá đến rồi!"
Diệp Phong cảm ứng được cần câu truyền đến sức mạnh có thể sánh ngang với Tiên Đế tâng bảy mươi lăm, mắt hắn sáng lên, hai tay cầm chặt cần câu rồi không ngừng kéo lên trên.
Soạt!
Khi một tiếng sóng lớn vang lên, một con cá thân thể thon dài bị kéo lên sàn nhà gỗ, thấy được dáng vẻ của nàng ta, Diệp Phong trợn tròn đôi mắt.
"Mỹ. .. Mỹ Nhân Ngư?!"
Trên sàn nhà gỗ, một Mỹ Nhân Ngư nằm nghiêng ở đó, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Phong, cánh tay thon dài màu lam nhạt đưa ngang trước người ngăn cản phong cảnh mê người kia, có vẻ thật đáng yêu xinh đẹp.
"Thật sự là một Mỹ Nhân Ngư!" Sắc mặt Diệp Phong liên tục thay đổi.
Cũng không phải hắn tham luyến vẻ đẹp của đối phương, mà là vì hắn có thể câu được một sinh linh nhìn như có được trí tuệ cao cấp từ trong Vũ Trụ Hải.
Trước đó mặc dù cũng câu được rất nhiều cá, nhưng bình thường trí tuệ của chúng không cao, tựa như dã thú chưa khai hóa, không hỏi ra được tin tức có giá trị gì cả.
Nhưng tình huống lần này thì khác.
Mỹ Nhân Ngư màu lam nằm dưới đất rõ ràng có một đôi mắt to trí tuệ, thông qua giao lưu sâu với đối phương thì có lẽ sẽ moi được tình báo của Vũ Trụ Hải.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Phong mở miệng hỏi thăm, cố ý lộ ra ý cười thân mật, sợ làm đối phương sợ hãi.
"AI" Mỹ Nhân Ngư màu lam rít gào lên, vội vàng đứng lên, hai tay cùng lúc bấm niệm pháp quyết, phía sau có dị tượng một mảnh hải dương lam sắc xuất hiện, vô số pháp tắc Thủy hệ tạo thành sóng gió động trời, tâng tâng lớp lớp mà đánh về hướng Diệp Phong.
"Ta không phải người xấu!" Diệp Phong bất đắc dĩ giơ hai tay lên, cũng không tiến hành ngăn cản gì, nhưng bởi vì mở ra hình thái Thánh Thần nên phòng ngự của hắn đang trong trạng thái vô địch, cho nên sau khi vô số sóng lớn pháp tắc đụng vào hắn thì hoàn toàn biến mất tăm hơi.
"A?" Mỹ Nhân Ngư màu lam lấy làm kinh hãi.
Nàng nhìn cửa ra vào hình vuông trên sàn nhà, tròng mắt như hạt châu chuyển động liên tục, sau đó lập tức nhảy xuống cửa ra vào, chuẩn bị chạy trốn.
"Muốn đi? Tuyệt đối không thể!" Diệp Phong tiện tay túm một cái, cố định Mỹ Nhân Ngư màu lam còn chưa xuyên qua cửa ra vào ngay giữa không trung.
"AI" Nàng kêu lên sợ hãi, quay đầu lại nhìn vê phía Diệp Phong, không nghĩ ra vì sao người không có chút khí tức tu vi nào trước mắt lại có được thực lực đáng sợ như vậy.
"Đã tới thì tạm thời đừng đi." Diệp Phong tuỳ tiện vung tay lên, Mỹ Nhân Ngư màu lam bị ép ngồi dưới đất, đôi chân thon dài khép lại, hai tay đặt tự nhiên trên đầu gối, dáng vẻ như một nữ hài ngoan ngoãn.