Chương 2497
Chương 2497Chương 2497
"A... !" Mỹ Nhân Ngư màu lam nhìn thấy mình lại bày ra động tác thục nữ như thế thì sắc mặt đỏ bừng, đồng thời còn có chút tức giận.
"Quả nhiên ngươi có trí tuệ, nhưng vì sao không thể nào hiểu được ý của ta chứ?" Diệp Phong nhìn nàng ta mà nói thâm.
Đã đến Tiên Đế cảnh thì dù ngôn ngữ không thông cũng có thể thông qua dao động thần hồn để giao tiếp, dù đối phương là sinh linh bên ngoài vũ trụ cũng không tồn tại chướng ngại câu thông.
Nhưng Mỹ Nhân Ngư màu lam giống như cái hiểu cái không, trí tuệ còn chưa hoàn toàn được khai hóa, không thể nào hiểu được ý của những sinh linh khác.
"Thử thời gian ngược dòng xem sao."
Diệp Phong thầm nghĩ, hai tay bấm niệm pháp quyết, vô số dao động pháp tắc bao phủ Mỹ Nhân Ngư màu lam, khiến trên đỉnh đầu của nàng phóng ra một mảng hào quang lớn tạo thành vô số hình ảnh.
Trong hình ảnh, Mỹ Nhân Ngư màu lam sinh hoạt trong một hải dương vô cùng mênh mông, nơi đó có rất nhiều cá lớn, nhìn khá tương tự với những con cá trước kia Diệp Phong câu lên.
Mỹ Nhân Ngư màu lam chỉ là một loại cá trong đó.
Trí tuệ của chúng cũng không cao.
Thẳng đến một ngày nọ, Mỹ Nhân Ngư màu lam này ăn vào một quả trái cây kỳ dị trong hải dương, trí tuệ tăng trưởng mấy lần, tương đương với tiểu hài hai ba tuổi bình thường.
Sau đó nàng ta bắt đầu ngao du bốn phía.
Mãi cho đến hôm nay, Mỹ Nhân Ngư màu lam nhìn thấy trên không hải dương có treo một quả trái cây kỳ dị, thế là há miệng cắn lấy nó, sau đó thì bị kéo vào trong nhà gỗ.
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Xem hết quá trình này, Diệp Phong ngơ ngác.
"Không phải ta dùng cục lông của ma thú Hắc Ngục làm mồi nhử sao, vì sao trong trí nhớ của Mỹ Nhân Ngư màu lam này lại là một quả trái cây?"
"A, ta đã hiểu. Đây là đặc hiệu của lông ma thú Hắc Ngục."
"Một khi ném cục lông vào Vũ Trụ Hải thì nó sẽ hóa thành hình dạng thiên tài địa bảo, thậm chí toả ra khí tức làm người ta không phân biệt ra thật giả."
"Chỉ như vậy thì mới có khả năng hấp dẫn cá."
Diệp Phong nghĩ đến chuyện này.
Sau đó hắn nhìn vê phía Mỹ Nhân Ngư màu lam ngồi dưới đất, thấy đối phương lộ ra vẻ mặt e ngại, hắn lập tức cảm thấy buồn cười mà sờ sờ cằm và nói: "Linh trí của người này nửa mở nửa khép, ta có thể giúp nàng triệt để khai linh trí, giúp ta tìm tòi trong Vũ Trụ Hải."
Nói đến đây, hắn bắt lấy cổ tay màu lam bóng loáng tinh tế của Mỹ Nhân Ngư rồi tiến vào Tiểu Vũ Trụ.
Dưới Thất Thải Ngộ Đạo Trà Thụ, Diệp Phong hái xuống số lượng lớn lá trà cộng thêm vô số tiên dược trăm vạn năm trở lên rồi luyện chế thành một viên đan dược năm màu rực rỡ và đưa cho Mỹ Nhân Ngư màu lam.
“0a... Hương! Hương!" Mỹ Nhân Ngư màu lam cực kỳ kích động, mở miệng nói tiếng người, lập tức nuốt đan dược vào, vẫn không quên liếm liếm đầu ngón dính dược dịch tay của Diệp Phong, khiến hắn trợn tròn đôi mắt.
Nhưng rất nhanh, Diệp Phong lấy lại tinh thân.
Hắn dùng ý thức của Tiểu Vũ Trụ xâm nhập vào thức hải của Mỹ Nhân Ngư màu lam, tiến hành cải tạo dấu ấn sinh mệnh của nàng để trở thành sinh linh bản thổ Tiểu Vũ Trụ.
Sau nửa canh giờ, Mỹ Nhân Ngư màu lam triệt để luyện hóa viên đan dược kia, hoàn toàn mở ra linh trí, nàng ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệp Phong trước mắt với ánh mắt tràn đầy tôn kính.
"Nô tài là Lam Linh Nhi, ra mắt chủ nhân."
Đây là tin tức Mỹ Nhân Ngư màu lam tiếp thu được sau khi khai linh trí, biết mình tên là Lam Linh Nhị, là thuộc hạ của thanh niên Nhân tộc trước mắt.
"Trở về Vũ Trụ Hải, giúp ta tìm hiểu tình báo." Diệp Phong ra lệnh.
Sau một khắc, hắn dẫn Lam Linh Nhi trở lại nhà gỗ của ma thú Hắc Ngục, đứng trước cửa ra vào hình vuông.
"Ma thú của Hắc Ngục không cho ta đi qua cánh cửa này, nhưng chắc Lam Linh Nhi làm được." Diệp Phong thầm nghĩ.
"Chủ nhân, nô tài đi."
Lam Linh Nhi quay đầu lại nói với Diệp Phong, sau đó nàng thả người nhảy xuống cửa ra vào, cả Diệp Phong cũng không cảm ứng được khí tức của nàng nên lập tức ngây dại.
"Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là bị vách ngăn của Vũ Trụ ngăn cách cảm ứng giữa chúng ta?" Diệp Phong nhíu mày.
"Ngao!"
Lúc này ma thú của Hắc Ngục mở mắt, dáng vẻ như còn buồn ngủ, nó há to cái miệng lên trời rồi ngáp một cái thật dài.
"Tiền bối, ta có phát hiện trọng đại." Diệp Phong quyết định kể lại chuyện của Lam Linh Nhi, chỉ khi được ma thú của Hắc Ngục trợ giúp thì hắn mới có thể bắt được liên lạc với Lam Linh Nhi lần nữa.
Nửa khắc sau, Diệp Phong nói hết lại chuyện mình câu được Lam Linh Nhi, đồng thời trợ giúp nàng ta triệt để khai hóa trí tuệ, cũng thả nàng về Vũ Trụ Hải.
Nghe vậy, ma thú của Hắc Ngục trợn tròn đôi mắt.
"Ô ngao, ô ngao!" Ma thú của Hắc Ngục như nổi điên mà chạy quanh nhà gỗ, không ngừng dùng móng vuốt đập sàn nhà, dáng vẻ như đau lòng nhức óc, không nói nổi lời nào.
"Tiền bối, ngươi thế nào?" Diệp Phong ý thức được xảy ra vấn đề lớn.
"Ô ngaol" Ma thú của Hắc Ngục bỗng dừng lại, hai chân trước to lớn đặt lên vai Diệp Phong, nhìn chằm chằm hắn trừng trừng mà nói: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Ta chờ nhiều năm như vậy rốt cục cũng đợi đến khi trong Vũ Trụ Hải sinh ra sinh mệnh trí tuệ, ha ha, ha ha hal"
Nó càng nói càng kích động, nhịn không được cười to.
Nhưng rất nhanh, trên mặt nó lại tràn đầy vẻ giận dữ.
"Nhưng ngươi lại thả sinh vật trí tuệ kia đi, mau bắt nàng ta trở lại, một khi ăn luôn nàng ta thì ta có thể rời khỏi Hắc Ngục!" Ma thú của Hắc Ngục nói ra bí mật của mình.
Nghe vậy, toàn thân Diệp Phong chấn động.