Chương 2498
Chương 2498Chương 2498
Ma thú của Hắc Ngục có thể rời khỏi Hắc Ngục sao?
Diệp Phong như muốn ngừng thở.
Nhưng điều kiện lại là phải ăn thịt sinh mệnh trí tuệ đến từ Vũ Trụ Hải, mà hiện nay sinh mệnh trí tuệ duy nhất được phát hiện trong Vũ Trụ Hải chính là Lam Linh Nhi, Diệp Phong lại không muốn để ma thú của Hắc Ngục ăn nàng ta.
"Tiền bối, ngươi bình tĩnh một chút! Lam Linh Nhi đã là thuộc hạ của ta, sao có thể ăn được? Hơn nữa hiện tại ta căn bản không có cách nào liên hệ với nàng!" Diệp Phong lập tức xấu hổ.
Hắn không có khả năng giao Lam Linh Nhi ra, nhưng hắn có thể tiếp tục thả câu ở chỗ này cho đến khi giúp ma thú của Hắc Ngục bắt được sinh linh Vũ Trụ Hải có trí khôn.
"Tìm ra nàng? Đơn giản! Trước đó không phải ngươi nói đã để nàng trở thành thuộc hạ của ngươi sao? Cho nên giữa các ngươi có trói buộc thần hồn." Ma thú của Hắc Ngục mở miệng nói tiếng người.
Diệp Phong cau mày nói: "Nhưng hiện tại ta hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của nàng."
"Không phải còn có ta sao?" Ma thú của Hắc Ngục võ vỗ đầu của mình.
Diệp Phong sờ sờ cằm, nói: "Nhưng mà tiền bối, lỡ như chúng ta tìm nàng trở về, ngươi lại muốn ăn nàng thì chẳng phải ta lỗ nặng rồi sao?"
Nếu như là lúc linh trí chưa hoàn toàn mở ra, Diệp Phong tất nhiên có thể giao Lam Linh Nhi ra.
Nhưng bây giờ không được!
Đối phương đã là thuộc hạ của mình, làm sao có thể để ma thú của Hắc Ngục ăn thịt.
"Không ăn nàng thì làm sao ta rời khỏi Hắc Ngục?" Ma thú của Hắc Ngục trừng Diệp Phong mà nói.
"Vũ Trụ Hải lớn như thế, không có khả năng chỉ có một sinh mệnh trí tuệ, ta có thể câu được Lam Linh Nhi thì tất nhiên có thể câu được sinh mệnh trí tuệ khác." Diệp Phong nghiêm mặt mà nói.
Nghe vậy, hai mắt ma thú của Hắc Ngục tỏa sáng.
Từ khi biết Diệp Phong, nó phát hiện trình độ câu cá của đối phương thật sự rất cao, thỉnh thoảng có thể câu được cá lớn, nó ngẫm nghĩ rồi quyết định nhượng bộ.
"Tốt, ta giúp ngươi tìm ra Lam Linh Nhi, nhưng ngươi nhất định phải giúp ta câu được sinh mệnh trí tuệ thuộc về Vũ Trụ Hải, nếu không ta sẽ ăn luôn Tiểu Mỹ Nhân Ngư của ngươi." Ma thú của Hắc Ngục liếm môi một cái.
"Được, một lời đã định."
Diệp Phong và ma thú của Hắc Ngục võ tay thề.
Nửa khắc sau, Diệp Phong ngồi trước cửa ra vào hình vuông, hai tay không ngừng xoa nắn cục lông, làm nó biến thành kích thước ngón cái, nhìn có vẻ mượt mà sáng bóng giống như một viên đan dược.
Ma thú của Hắc Ngục bên cạnh nói:
"Mỗi Vũ Trụ đều có tầng ẩn, mặc dù Lam Linh Nhi là thuộc hạ của ngươi, nhưng ngươi không có khả năng trực tiếp vượt qua vách chắn Vũ Trụ mà bắt được liên lạc với đối phương. Nhưng chúng ta có thể thông qua dây câu để làm cầu nối."
"Ngươi vo xong cục lông thì cắm khí tức thần hồn của mình vào trong đó, nhớ kỹ, chỉ có thể cắm vào một luồng, nhiều thì không cách nào đi qua vách ngăn Vũ Trụ."
"Luồng khí tức thân hồn này không thể giúp ngươi trực tiếp bắt được liên lạc với Lam Linh Nhi, nhưng nàng ta lại có thể cảm ứng được khí tức thần hồn của ngươi mà lần theo tìm tới."
"Sau đó có thể bắt được liên lạc."
"Tiểu tử, đã hiểu chưa?" Nói đến đây, ma thú của Hắc Ngục võ võ đầu Diệp Phong, trong dáng vẻ rất lo lắng.
"Đã hiểu." Diệp Phong gật đầu: "Thì ra đơn giản như vậy, ta còn tưởng rất khó."
"Hừ!" Ma thú của Hắc Ngục lại đập một bàn tay vào đầu Diệp Phong: "Đơn giản? Đó là bởi vì có lông tóc của ta bện thành dây câu đặc thù, chỉ có loại tài liệu này mới có thể đi qua vách ngăn Vũ Trụ. Nếu cưỡng ép xâm nhập thì sẽ bị dòng chảy hỗn loạn của Vũ Trụ ném đến nơi rất rất xa, vĩnh viễn không đến được Vũ Trụ Hải."
"Thì ra là thế!" Diệp Phong bừng tỉnh: "Khó trách tiền bối không đồng ý cho ta đi qua cửa ra vào hình vuông."
"Có thể tùy tiện đi qua thì ta sớm đi rồi, trực tiếp ra Vũ Trụ Hải bắt cá không phải nhanh hơn câu cá nhiều sao?" Ma thú của Hắc Ngục tức giận nói.
"Cũng đúng." Diệp Phong gật đầu.
"Được rồi, thả mồi nhử xuống Vũ Trụ Hải, chờ Tiểu Mỹ Nhân Ngư của ngươi cảm ứng được khí tức thân hồn thì nhất định sẽ chạy tới cắn mồi câu huyễn hóa thành thiên tài địa bảo, đến lúc đó ngươi lại dùng lực kéo nàng ta lên." Ma thú của Hắc Ngục giảng giải.
Vèo!
Diệp Phong nhẹ nhàng hất cần câu lên, cục lông có giấu một luồng khí tức thần hồn lập tức bị quăng vào cửa ra vào, đi qua vách ngăn Vũ Trụ đặc thù rôi đến được Vũ Trụ Hải.
Trên không một mảnh hải dương rộng lớn không gì sánh được, một quà trái cây màu vàng óng rất giống ô mai xuất hiện, toả ra mùi thơm đặc biệt hấp dẫn tất cả cá Vũ Trụ Hải gần đó chú ý.
Sau một khắc, bọn chúng bơi tới.
Trên mặt biển càng xa xôi, Lam Linh Nhi đang tìm tòi trong Vũ Trụ Hải, sau đó cảm ứng được khí tức thuộc về Diệp Phong thì vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện hơn mười con cá Vũ Trụ Hải Tiên Đế tâng năm mươi trở lên đang tranh đoạt một quả ô mai màu vàng kim.
"Là khí tức của chủ nhân!"
Lam Linh Nhi lập tức lao tới, cái đuôi mạnh mẽ hung hăng hất lên đập choáng mười mấy con cá Vũ Trụ Hải, lại dùng pháp tắc thủy hệ bao phủ chúng nó, dọa đến đám cá Vũ Trụ Hải trốn bán sống bán chết, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
"Hừ hừ!" Lam Linh Nhi cười đắc ý, mở miệng cắn ô mai màu vàng kim, sau một khắc nàng phát hiện mình và mười mấy con cá Vũ Trụ Hải bị mình vây khốn cấp tốc hóa thành một mảnh ánh sáng rực rỡ phóng lên tận trời cho đến khi biến mất tăm hơi.
Trong nhà gỗ Hắc Ngục.
Phù phùi
Lam Linh Nhi đi qua cửa ra vào hình vuông, ngã lên sàn nhà bằng gỗ, phát ra một tiếng "Ôi" đau đớn.
"Là sinh linh trí tuệ, ta muốn ăn!"
Ma thú của Hắc Ngục nhìn thấy Lam Linh Nhi thì hai mắt sáng lên, mở miệng liên cắn, dọa cho nàng lộn nhào né xa, trốn sau lưng Diệp Phong.
"Tiền bối, ngậm mồm!" Diệp Phong vội duỗi tay ra để ma thú của Hắc Ngục cắn lên tay của mình, nhưng bởi vì hắn mở ra hình thái Thánh Thần nên ma thú của Hắc Ngục căn bản không gây tổn thương được hắn.