Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2237 - Chương 2499

Chương 2499 Chương 2499Chương 2499

"Ô ngao!" Ma thú của Hắc Ngục cảm thấy mình như cắn vào hàng rào Vũ Trụ, làm thế nào cũng không phá nổi, còn có cảm giác hơi ê răng nên vội vàng há mồm.

"Tiền bối, có phải ngươi quên ước định rồi hay không?" Diệp Phong bảo vệ Lam Linh Nhi ở sau lưng, sau đó trợn trắng mắt về phía ma thú của Hắc Ngục.

"Không có cách nào, ta quá kích động, dù sao chỉ cần ăn được sinh mệnh trí tuệ bản thổ của Vũ Trụ Hải thì ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái Hắc Ngục này." Ma thú của Hắc Ngục bất đắc dĩ nói.

Nó bị nhốt ở chỗ này quá lâu rồi, đã sớm muốn rời đi.

Chỉ tiếc bị pháp tắc Vũ Trụ giới hạn, nó nhất định phải ăn sinh mệnh trí tuệ của Vũ Trụ Hải, khiến trong thân thể có năng lượng đặc thù thì mới có thể không đoái hoài đến vách ngăn vô hình ở cửa ra vào Hắc Ngục rồi đi ra bên ngoài.

"Chủ nhân, con mèo đen này muốn ăn tal" Lúc này Lam Linh Nhi trốn sau lưng Diệp Phong run lẩy bẩy, chỉ dám nhìn lén ma thú của Hắc Ngục qua kẽ ngón tay.

"Nói ai là mèo đen hả? Ta là báo đen!" Ma thú của Hắc Ngục dựng râu trừng mắt.

"Khụ khụ!" Diệp Phong tằng hắng một tiếng: "Tiền bối, chúng ta nên nói chính sự tiếp đi!"

Hắn nhìn về phía Lam Linh Nhi sau lưng mà hỏi: "Trong Vũ Trụ Hải, ngươi có phát hiện sinh mệnh trí tuệ khác hay không."

"Sinh mệnh trí tuệ?" Lam Linh Nhi rơi vào trầm tư.

Bỗng nhiên, nàng nhớ khi còn bé mình từng đi qua một nơi có sinh mệnh trí tuệ.

"Trong Vũ Trụ Hải có một sào huyệt, trong đó có một đám sinh vật rất thông minh sinh hoạt, họ có chín đầu mười tám cánh tay, hình thể không coi là quá lớn." Lam Linh Nhi nói như vậy.

Nghe vậy, ma thú của Hắc Ngục vô cùng kích động, hai mắt sáng lên mà hô: "Mau đi chộp chúng tới!"

Lam Linh Nhi giật nảy mình nên rụt cổ một cái.

Diệp Phong thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới trong Vũ Trụ Hải còn có sinh mệnh trí tuệ khác, chín đầu mười tám cánh tay sao?

Chẳng lẽ đối phương là Thâm Uyên tộc?

Nghĩ đến điều này, Diệp Phong biến sắc.

"Có thể hình dung tướng mạo cụ thể của bọn chúng không?"

Diệp Phong hỏi Lam Linh Nhi, nếu như những sinh linh này thật sự là Thâm Uyên tộc thì vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

"Ta ngẫm lại... "

Lam Linh Nhi vuốt vuốt huyệt thái dương, một lát sau nàng thi triển thân thông do Diệp Phong truyền thụ cho, trên lòng bàn tay ngưng tụ ra hình ảnh mơ hồ nhìn thấy khi còn bé.

Trong hình ảnh, đó là một sào huyệt tạo hình cổ quái, có một đám sinh linh viễn cổ sinh hoạt, vào thời khắc hình ảnh bọn họ chập chờn đã để lộ ra bóng dáng chín đầu mười tám cánh tay, khiến Diệp Phong có cảm giác rất quen thuộc.

"Chín đầu mười tám cánh tay!"

"Móa! Trước đây sau khi vạn tộc sử dụng dung hợp thuật, chẳng phải có thể tạo thành sinh linh chín đầu mười tám cánh tay sao? Rốt cục hai bên có liên hệ gì?"

Diệp Phong càng nghĩ càng sâu, rất nhanh trong đầu đã xuất hiện một cái tên:

Dược Trường SinhiI

Người này đã từng là thiên đạo của một thế giới nào đó.

Hắn ta có tài năng tuyệt diễm, hóa thành hình người, không ngừng khổ tu đến Tiên Đế tâng ba mươi ba, nhưng tu vi của hắn lại bị kẹt lại ở cảnh giới này, không cách nào đột phá.

Cả thọ nguyên cũng chỉ có một vạn năm.

Về sau Dược Trường Sinh bắt đầu nghiên cứu.

Hắn ta khai sáng nghiên cứu ra phương pháp không ngừng chuyển thế để gia tăng tiêm lực của mình, mỗi khi chuyển thế một lần sẽ dung hợp với thiên phú cường đại của các tộc.

Cứ như vậy, Dược Trường Sinh càng ngày càng mạnh.

Sau đó hắn ta sáng tạo Vạn Tộc Thần Sơn, dung hợp thân thể của vạn tộc, thuận lợi sống đời thứ tư rồi tiếp tục tu luyện, cho đến khi sống đời thứ bảy, cuối cùng gia nhập Phiêu Miểu tông và trở thành đệ tử đời thứ tám.

"Dược Trường Sinh có nghiên cứu rất sâu về vạn tộc, ta có thể tìm hắn hỏi về những tin tức có liên quan đến sinh linh chín đầu mười tám cánh tay." Diệp Phong thầm nghĩ.

Trong nhà gỗ, ma thú của Hắc Ngục nhìn chằm chằm Mỹ Nhân Ngư Lam Linh Nhi trừng trừng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm môi, trong kẽ răng chảy ra chảy nước miếng dài mấy thước.

"Thơm quá, thật muốn ăn!" Ma thú của Hắc Ngục sắp không khống chế nổi miệng của mình, rất muốn cắn về hướng Lam Linh Nhi.

"Tiền bối, ta đi một chút rồi về." Diệp Phong cất Lam Linh Nhi vào Tiểu Vũ Trụ, sau đó xé rách hư không biến mất tăm hơi.

"Ai, chớ đi

Ma thú của Hắc Ngục vội vàng vung vẩy móng vuốt, ý đồ kéo Diệp Phong và Lam Linh Nhi lại, nhưng đối phương chạy quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

Sâu trong tinh không, trong một hầm mộ cổ xưa.

Dược Trường Sinh tướng mạo tuấn tú đang đứng trước một cổ quan làm bằng ngọc, nhìn thi hài cấp Tiên Đế bên trong, không ngừng khoa tay múa chân và thầm thì cái gì đó.

"Dược Trường Sinh!" Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Chưởng môn?" Dược Trường Sinh quay người nhìn lại, phát hiện Diệp Phong đang đứng cách đó không xa, đang cười tủm tỉm nhìn mình.

"Chưởng môn, ngài tìm ta?" Dược Trường Sinh mang theo nghi hoặc hỏi.

"Tìm ngươi hỏi chút chuyện." Diệp Phong đánh giá Dược Trường Sinh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không hổ là người sở hữu Hỗn Độn Thể và Âm Dương Thần Đồng, cộng thêm tiềm lực được ao Chuyển Sinh tăng lên, tư chất của ngươi có thể coi là hàng đầu trong tông môn."

Đây không phải khoác lác.

Dược Trường Sinh thông qua bảy lần chuyển thế chế tạo ra Hỗn Độn Thể và Âm Dương Thần Đồng cho mình để có tiềm chất xung kích Tiên Đế tâng một trăm thậm chí Thiên Đạo cảnh, trong các đệ tử Phiêu Miểu tông, tư chất của hắn thật sự là hàng đầu không có gì để tranh cãi.
Bình Luận (0)
Comment