Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2257 - Chương 2519

Chương 2519 Chương 2519Chương 2519

Dù tạm thời không có cách nào lĩnh ngộ pháp tắc Kiếm Đạo, nhưng dạo này nàng chú tâm tu luyện kiếm thuật, cho nên đã đạt tới cảnh giới thuần thục.

Tiếc là nàng vẫn chưa kích hoạt được Kiếm Trận.

"Lam Linh Nhi, cho ngươi cái này.'

Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, đưa kết tinh pháp tắc Kiếm Đạo tâng năm mươi lăm cho nàng.

"Đây là gì?"

"Kết tinh pháp tắc Kiếm Đạo. Sau khi hấp thu nó, đồng thời cảm ngộ được năm mươi lăm đạo pháp tắc Kiếm Đạo, là có thể kích hoạt Quy Nguyên Kiếm Trận."

"Thật sao?”

Lam Linh Nhi không chút chân chừ, lập tức luyện hóa.

Diệp Phong phất ống tay áo, bố trí trận pháp gia tốc thời gian một ngàn lần cho nàng, sau đó rời đi.

Diệp Phong xuất hiện tại đỉnh Phiêu Miểu. Hắn dùng thần thức kiểm tra một lượt, phát hiện Long Thiên Tinh đang luyện hóa đạo huyết của Ác Long tầng tám mươi mốt ở trên đảo Phù Không, ngoài thân đối phương có một luồng khí tức màu đỏ lưu chuyển, nhìn từ xa trông từa tựa một cái kén tằm màu đỏ.

"Tốt lắm!"

Diệp Phong lại phất ống tay áo, một cơn bão Thời Không xuất hiện, nhanh chóng bao phủ Long Thiên Tinh, khiến dòng chảy thời gian được gia tốc lên cả ngàn lần.

Nửa canh giờ sau, Diệp Phong bước vào Điện Trưởng Lão trên đỉnh Phi Lai.

Vì hắn cố ý ẩn thân, nên hầu như toàn bộ mọi người, kể cả các trưởng lão như Cung Thanh Thu và Lý Uyển Tình đều không phát hiện có người đang đứng kế bên các nàng.

"Yên tâm, thiệp mời được phát ra ngoài cả rồi."

"Thế là được. Tiếp đến phái người đi hái tiên quả trong vườn linh dược, nhớ phải chuẩn bị nhiều nhiều Cửu Chuyển Huyền Đan một chút. Đến lúc đại hội diễn ra còn để người ta cạnh tranh."

"Được, đang chuẩn bị thêm."

Các trưởng lão sắp xếp công việc ngay ngắn trật tự, không có chút sai lệch hay xáo trộn nào.

"Làm tốt lắm." Diệp Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Hiện giờ, dù Phiêu Miểu Tông thiếu vắng hắn cũng có thể tiếp tục lớn mạnh.

Mấy ngày sau.

Kengl

Lúc này, Diệp Phong nghe được tiếng kiếm ngân vang từ trong Tiểu Vũ Trụ. Khóe miệng hắn cong lên, lập tức dịch chuyển tới trung tâm đại lục trong Tiểu Vũ Trụ.

Dưới gốc trà Ngộ Đạo thất thải.

Lam Linh Như đứng hiên ngang giữa đất trời, hai tay niệm pháp quyết. Đằng sau lưng nàng là năm mươi lăm đạo kiếm mang sắc bén, mỗi một đạo đại diện cho pháp tắc Kiếm Đạo hoàn chỉnh.

"Cuối cùng cũng luyện hóa xong, cũng nhanh lắm." Diệp Phong nở nụ cười hài lòng.

"Chủ nhân." Lam Linh Nhi nhanh chóng thu hồi pháp tắc Kiếm Đạo, còn Quy Nguyên Kiếm vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, tản ra kiếm ý bén nhọn, lúc nào cũng có thể hủy diệt hư không.

"Ngươi đã đạt được năm mươi lăm đạo pháp tắc Kiếm Đạo, có thể kích hoạt Quy Nguyên Kiếm Trận rồi. Kế tiếp, ta sẽ đích thân dạy ngươi ngự kiếm."

Diệp Phong điểm vào mi tâm của Lam Linh Nhi, truyền thủ pháp điều khiển Quy Nguyên Kiếm Trận cho nàng. ...

Ngoại giới một ngày bằng bên trong ba năm.

"Quy Nguyên Kiếm Trận, dựng!"

Lam Linh Nhi tỉnh lại, hai tay niết pháp quyết. Năm mươi lăm đạo pháp tắc Kiếm Đạo hóa thành một luông sáng rực rỡ, dung nhập vào Quy Nguyên Kiếm, khiến thân kiếm rung lên không ngừng, đến khi hóa ra vạn đạo kiếm ảnh.

Ong!

Kiếm ảnh lơ lưng xung quanh Lam Linh Nhị, vô số tia kiếm quét ra từ kiếm ảnh, hóa thành vô số pháp tắc Kiếm Đạo phong tỏa cả một vùng.

Đây chính là Quy Nguyên Kiếm Trận.

Ở trong kiếm trận, Lam Linh Nhi sẽ được các tia kiếm bảo vệ, đồng thời nàng có thể huy động tia kiếm để tấn công cường địch.

Với uy lực của Quy Nguyên Kiếm Trận, nàng có thể hạ sát Tiên Đế tâng chín mươi hai.

Có Quy Nguyên Kiếm Trận, chiến lực của Lam Linh Nhi tăng vọt.

Nhiệm vụ lần này xem ra đã thành công bước đầu rồi.

"Tốt lắm. Giờ là lúc đưa nàng vào biển Vũ Trụ, thay ta công phá sào huyệt của Ma Tà Tộc." Diệp Phong sờ cằm, nở nụ cười.

"Chủ nhân, thuộc hạ nguyện xông pha khói lửa vì ngài." Lam Linh Nhi thu hồi kiếm trận, một chiếc váy len xanh đen nhanh chóng khoác lên người nàng.

Mỗi một tia kiếm ẩn giấu trong từng sợi len.

Với uy lực của Quy Nguyên Kiếm Trận, dù Lam Linh Nhi không động thủ cũng có thể cứng đối cứng với cường giả Tiên Đế tâng chín mươi hai.

"Đi, vào biển Vũ Trụ."

Diệp Phong dẫn Lam Linh Nhi tới Phiêu Miểu Phong, sau đó bay vào hư không, đáp xuống đỉnh Hắc Ngục.

"Tiền bối, ta lại tới rồi đây." Diệp Phong hô lên với gốc cổ thụ lơ lửng trên trời cao.

Gốc cổ thụ này được ma thú Hắc Ngục thiết hạ cấm chế, cho nên người bình thường sẽ không thể tiếp cận.

Ngay cả Diệp Phong cũng tương tự.

"Vào đi!" Tiếng của ma thú Hắc Ngục vọng ra từ bên trong cổ thụ.

Một lúc sau, Diệp Phong và Lam Linh Nhi bước vào căn nhà gõ, thấy ma thú Hắc Ngục đang nằm nghỉ ngơi trên tấm thảm, lúc thì liếm móng vuốt, lúc thì liếm lông.

"ôð"

Ma thú Hắc Ngục nhìn Lam Linh Nhi chằm chằm, phát hiện khí tức của nàng mạnh mẽ hơn lúc trước mấy lần, hệt như một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ. "Xem ra tiền bối đã phát hiện rồi." Khóe miệng của Diệp Phong cong lên.

"Thế này là sao?" Ma thú Hắc Ngục dụi mắt,"Ta có cảm giác hình như nàng đã lĩnh ngộ được pháp tắc Kiếm Đạo, mà ít nhất phải đạt đến tâng năm mươi."

"Quả thực là pháp tắc Kiếm Đạo." Diệp Phong nói,'Nàng trực tiếp hấp thu kết tinh pháp tắc Kiếm Đạo, nên mới lĩnh ngộ được pháp tắc Kiếm Đạo ở cảnh giới Tiên Đế tâng năm mươi lăm."

Diệp Phong ngừng một chút rồi nói thêm: "Hiện giờ, Lam Linh Nhi đã đủ năng lực truy sát Dung Hợp Thể cấp vương giả của Ma Tà Tộc. Chờ nàng san bằng Ma Tà Tộc là chúng ta có thể lấy được một thứ, thứ này đóng vai trò quan trọng trong việc chúng ta có thể rời khỏi biển Vũ Trụ hay không."

"Sao ngươi biết thứ đồ này được giấu trong sào huyệt của Ma Tà Tộc?" Ma thú Hắc Ngục hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Đây là bí mật. Diệp Phong cười đáp.

"Không nói thì thôi!" Ma thú Hắc Ngục làm giá hừ lạnh một tiếng.

Nó xốc một góc tấm thảm lên, để lộ lối vào hình vuông rồi nói: "Tiểu mỹ nhân ngư, vào đi!"

"Được."

Lam Linh Nhi có phần e dè ma thú Hắc Ngục. Nàng nhìn Diệp Phong, khi đối phương gật đầu, nàng mới có dũng khí nhảy vào lối vào, sau đó biến mất không còn tăm tích.

Kế đó, Diệp Phong tiến lại ngồi cạnh cửa.

"Đấn lúc thả câu rồi."

Hắn lấy cần câu ra, nhổ một sợi lông từ trên người ma thú Hắc Ngục, buộc chặt vào cần câu, sau đó thả xuống lối vào.

"Câu nhiều chút, ta muốn ăn." Ma thú Hắc Ngục cũng ngôi kế bên, nước miếng chảy ròng ròng.

Đối với ma thú Hắc ngục, mùi vị của phạm nhân Hắc Ngục không bằng một phần mười so với cá trong biển Vũ Trụ. Từ khi ăn mấy gã Tiên Đế tâng năm mươi kia, nó cảm thấy hơi ngán, nên muốn thưởng thức cá trong biển Vũ Trụ để cải thiện chất lượng đồ ăn của mình một chút.

"Yên tâm, kỹ thuật của ta tốt lắm." Dứt lời, Diệp Phong thoải mái thả câu. ...
Bình Luận (0)
Comment