Chương 2534
Chương 2534Chương 2534
Cách đó không xa, Diệp Phong lắng lặng quan sát.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng thành Bạch Phù đã được quản lý đâu ra đó, nào ngờ trấn nhỏ này vẫn xảy ra sự tình ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy.
Thần Nguyên Cảnh?
Nếu là mười năm trước, hắn tránh còn không kịp.
Nhưng hiện giờ, dù cách hơn nửa vũ trụ, hắn cũng có thể giết chết gã tráng hán đầu trọc kia chỉ với một ý nghĩ, khiến gã hồn phi phách tán.
Chỉ có điều...
Tạm thời Diệp Phong chưa ra tay với gã, mà chỉ chậm rãi hiện thân. Mặc dù vậy, người ở xung quanh chỉ nhìn được một đạo thân ảnh mơ hồ, không thể nào biết hắn là chưởng môn Phiêu Miểu Tông.
“To gan!" Sau khi hiện thân, Diệp Phong quát lớn.
Hiển nhiên, hắn trở thành tiêu điểm chú ý.
Gã tráng hán đầu trọc quan sát Diệp Phong, phát hiện bản thân không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không nhìn thấu tu vi.
Thân thể gã run lên, bởi đối phương có khả năng là Phá Hư Cảnh.
"Ta là ai không quan trọng." Diệp Phong nói một cách thản nhiên.
Gã tráng hán trọc đầu cau mày, vô thức thu hồi bàn chân đang dẫm lên người thiếu niên lại.
"Tiền bối, ta là đệ tử Thần Hổ Tông, lão tổ nhà ta là cường giả Thiên Tiên Cảnh. Hơn nữa, thân thích xa của lão tổ còn là đệ tử Phiêu Miểu Tông, vị đó còn là... Tiên Đết" Gã tráng hán trọc đầu giở giọng uy hiếp.
Mọi người xung quanh nghe được những lời này đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lão tổ của Thân Hổ Tông là cường giả Thiên Tiên Cảnh!
Nghe cái này đã đủ mạnh rồi, nhưng nào ngờ, thân thích của lão tổ Thần Hổ Tông còn là đệ tử Phiêu Miểu Tông tiếng tăm lẫy lừng.
"Hóa ra chỗ dựa của hắn khủng bố đến thết"
"Là đệ tử Phiêu Miểu Tông đó!"
"Ta nghe nói, đệ tử kém nhất của Phiêu Miểu Tông cũng là Tiên Đế tầng hai, quả thực đáng sợ."
Mọi người bàn tán xôn xao, nét sợ hãi phủ kín gương mặt.
Hai tỷ đệ đang ôm lấy nhau nghe xong cũng bị dọa đến mất hồn mất vía, hoàn toàn tuyệt vọng.
Trên đường phố, Diệp Phong nghe vậy cũng sững người.
Hắn không ngờ, họ hàng xa của một đệ tử nào đó trong tông môn lại là dạng người ỷ mạnh hiếp yếu như gã tráng hán trọc đầu này.
Hơn nữa, chỗ dựa của tên này còn là...
Rõ ràng là không hợp lẽ thường!
"Lấy đệ tử tông môn nhà ta để uy hiếp ta?"
"Ha ha, đúng là thú vị mà.'
Diệp Phong không còn gì để nói. Nếu đệ tử trong tông môn biết chuyện này, e là sẽ đi hỏi tội tông chủ Thần Hổ Tông ngay lập tức. Mà vị tông chủ này có khi còn trực tiếp xử lý gã tráng hán trọc đầu, sau đó quỳ gối cầu xin tha thứ trước sơn môn Phiêu Miểu Tông.
Nghĩ vậy, Diệp Phong cười thâm trong lòng.
Gã tráng hán trọc đầu thấy Diệp Phong không có động tĩnh gì, nom có vẻ như bị dọa sợ rồi nên cũng thả lỏng hẳn ra.
"Ha ha, có chỗ dựa tốt vậy đấy." Gã tráng hán trọc đầu ung dung tự đắc.
Nhưng chỉ một giây sau, Diệp Phong lại quát lớn: "Sao lại thế được, vậy mà lại lấy Phiêu Miểu Tông ra uy hiếp! Hôm nay, dù Diệp Phong có ra mặt, ta cũng phải vì dân trừ hại!"
Nói xong, cái mặt già của hắn cũng phải đỏ lên.
Diệp Phong tới sẵn rồi, chẳng phải hắn thì là ai.
"Ngông cuồng!" Gã tráng hán trọc đầu cả giận nói,'Tên của chưởng môn Diệp Phong mà ngươi có thể gọi thẳng như vậy sao? Chỉ với điểm này, ngươi đáng chết vạn lần rồi!"
Diệp Phong trợn trắng mắt.
Gã tráng hán trọc đầu này còn dựng chuyện.
Ngay sau đó, Diệp Phong duỗi tay ra, đột ngột chạm vào mi tâm của gã tráng hán trọc đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi ÿ mạnh hiếp yếu, hồ đồ mất khôn. Hôm nay, ta phải độ hóa ngươi!"
Nói xong, hắn thi triển pháp tắc độ hóa.
Dù chỉ có một đạo, nhưng cũng dư sức phát huy được chiến lực của Tiên Tôn và Chí Thánh, nhoáng cái đã khiến gã tráng hán trọc đầu lâm vào những kí ức đau thương.
Hồi nhỏ bị người ta bắt lại, cưỡng ép cạo đầu.
Sau đó, gã lấy được đan dược của một vị Luyện Khí Cảnh nào đó để lại, thành công đột phá Luyện Khí Cảnh. Nhưng chẳng mấy chốc lại bị đồng môn ức hiếp, nếm đủ quả đắng trong đời.
Nói chung, quá khứ của gã chỉ gói gọn hai chữ đắng cay.
Cũng vì vậy mà sau khi đột phá Tụ Nguyên Cảnh, nội tâm bị chèn ép lâu ngày của gã dần trở nên vặn vẹo.
Gã trở thành ác bá.
Hôm nay, nhớ lại những ký ức đau thương trước kia, khiến gã tráng hán trọc đầu gào lên thảm thiết, lệ chảy thành sông. Dưới sự tác động của pháp tắc độ hóa, gã ôm đầu quỳ sụp xuống mặt đất, muốn thay đổi mọi chuyện.
"Ta sai rồi!"
Gã tráng hán trọc đầu quỳ trước mặt hai tỷ đệ nọ, ôm lấy chân nữ tử kia mà dập đầu liên tục, cầu xin tha thứ.
“Cái này... cái này!" Mọi người ngơ ngác.
Gã tráng hán là ác bá Thần Nguyên Cảnh, lúc nãy còn giễu võ giương oai, nhưng sao sau khi bị chàng trai bí ẩn này chạm vào mi tâm liền đổi tính vậy?
Cái này... Là sao?
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì.
"Xin ngươi tha thứ cho ta, xin ngươi tha thứ cho tal"
Gã tráng hán trọc đầu dập đầu liên tục, đến nỗi nát cả gạch, mặt đất còn bị lún thành một hố sâu, nhưng vẫn cứ dập đầu không ngừng.
Sau đó, gã còn tự đánh mình!
Bốp bốp!
Gã vả mặt liền tay, đánh đến nỗi gãy cả răng, miệng be bét máu, nói không thành lời, nhưng vẫn luôn miệng cầu xin tha thứ.
"Ta đáng chết, ta có tội, xin ngươi tha thứ cho ta!"
Gã tráng hán cứ tát vào mặt liên tục.
"Ngươi... Ngươi đừng như vậy, ta sợ." Nữ tử bị dọa, chỉ biết ôm chặt lấy chân đệ đệ nhà mình, sau đó trực tiếp bỏ chạy.
"Tha cho ta đi màI”
Gã tráng hán đuổi theo, không ngừng dập đầu, cầu xin sự tha thứ, nếu không, gã không yên lòng nổi.