Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2275 - Chương 2537

Chương 2537 Chương 2537Chương 2537

"Thúy Hoa Nhi, sao ngươi lại lên núi hái thuốc một mình, không sợ gặp sói hoang à?" Diệp Phong nhìn chiếc giỏ trúc ở đằng sau lưng bé gái.

Bên trong giỏ trúc đựng mấy gốc thảo dược xanh tươi, giá chừng mấy lượng bạc.

"Ta không sợi" Thúy Hoa Nhi lắc đầu.

Sau đó, nàng chu môi huýt sáo, tức khắc một con gấu đên nặng đến mấy ngàn cân chạy ra.

Rầm ầm!

Con gấu vốn đang đứng thẳng người bỗng nhiên nằm rạp xuống mặt đất, khiến mặt đất chấn động.

"Ngự Thú sư?" Ánh mắt của Diệp Phong lóe lên.

"Đại ca ca, ngươi cũng biết Ngự Thú sư sao?" Thúy Hoa Nhi mở to hai mắt.

"Biết, cũng là một bộ phận người tu hành, chỉ có điều số lượng không nhiều, cũng không phải dòng chính." Diệp Phong gật đầu.

"Ca ca, ngươi... ngươi là người tu hành sao?" Bé gái này không hề biết sợ.

"Ừm, xem như vậy đi! Tóm lại, ta không phải phàm nhân. Dẫu sao, có phàm nhân nào có thể bay lên trời như ta đâu?" Diệp Phong nói.

Sau đó, hắn bay lên trời, lơ lửng giữa không trung.

"Oal"

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Thúy Hoa Nhi tỏ vẻ sùng bái hết mức.

"Ca ca, ta cũng muốn tu hành, có được không?" Thúy Hoa Nhi chớp đôi mắt sáng người, linh động.

Diệp Phong im lặng không đáp.

Với nhãn lực của hắn, đương nhiên biết thiên phú của bé gái này không tệ. Nhưng tông môn gần đây nhất cũng cách xa cả mấy ngàn dặm, mà tuổi của nàng còn quá nhỏ, không thể bước lên con đường tu hành.

Về phần ngự thú...

Đây là thiên phú của nàng, chỉ dựa vào mị lực đặc biệt của bản thân, nàng đã khiến con gấu kia tự động thuần phục.

"Ngươi muốn tu hành cũng được. Chỉ có điều, mỗi người trước khi bước lên con đường tu hành phải xác định được mục đích của bản thân. Ngươi thì sao, vì sao lại muốn tu hành?" Diệp Phong tò mò hỏi.

"Mục đích?" Bé gái nghiêng đầu, không chút chân chừ mà đáp lại "Người dân Linh Quốc quá khổ cực, ta muốn trở thành người tu hành, giúp họ cầu mưa, chống đỡ thiên tai. Ta còn muốn hành y tế thế, chữa trị cho những bệnh nhân kia. Nhưng mà Linh Quốc rộng quá, nếu không trở thành người tu hành, một mình ta không thể nào thực hiện ước mơ ấy được."

Nghe mấy lời này, Diệp Phong thấy hơi cảm động.

Một bé gái mới bảy tám tuổi đã nói được những lời này, quả thực khiến hắn phải ngẫm nghĩ.

"Đúng là con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà." Diệp Phong xoa đầu Thúy Hoa, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu hắn,'Thúy Hoa, ta có thể khiến ngươi mạnh hơn tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng con đường này rất gian nan, ngươi có dám đi không?"

"Dám!" Thúy Hoa đáp lại cực kỳ quyết đoán.

"Bé ngoan, nhớ kỹ lựa chọn của ngươi." Diệp Phong lại xoa đầu bé gái trước mặt, truyên một vạn sợi pháp tắc độ hóa cho nàng, khiến nàng chìm vào hôn mê.

"Gàoool"

Con gấu nằm kế bên thấy bé gái ngất xỉu, liên cho rằng Diệp Phong là người ra tay, tức khắc gầm lên.

“Ta không có ác ý.' Diệp Phong nhìn nó.

Con gấu lập tức cụp đầu, nằm rạp xuống mặt đất, không hề nhúc nhích.

"Bảo vệ nàng cho tốt."

Diệp Phong xoa đầu nó, đồng thời truyền một luồng thế giới chi lực vào, tiến hóa cho nó, khiến tu vi của nó tăng lên không ít.

Ba ngày sau.

Sau khi thời gian được gia tốc một ngàn lần, lúc bé gái tỉnh lại, tương đương đã tám năm trôi qua. Hiện giờ nàng đã trở thành một cô thiếu nữ, chú gấu luôn theo chân nàng cũng tỉnh giấc.

"Đại ca ca? Đại ca ca?”

Thúy Hoa Nhi nhìn xung quanh, song chẳng thấy vị đại ca hòa ái kia đâu.

Đúng lúc này, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân đã trưởng thành, mà chú gấu bên cạnh cũng trở nên khác biệt, phân mi tâm của nó mọc thêm một ấn ký vàng, đôi con ngươi cực kỳ linh trí.

"Chủ nhân, đại ca kia là một người rất mạnh." Gấu đen nói tiếng người.

Hiện giờ nó đã được nâng cấp sức mạnh, một kích cũng mạnh bằng Thánh Nhân.

Nhưng dù vậy, lúc hồi tưởng lại khoảnh khắc gặp Diệp Phong, nó vẫn cảm thấy đối phương mạnh mẽ như vũ trụ vô tận vậy.

"A..., sao ngươi lại nói chuyện được rồi?"

"Là Tiên Nhân đó điểm hóa cho ta." Gấu đen trả lời.

Một lúc lâu sau, Thúy Hoa Nhi mới chấp nhận hiện thực, vội quay về thôn cùng gấu đen.

Dưới gốc đại thụ ở đằng xa, Diệp Phong vẫn thản nhiên đứng đó. Bởi vì hắn luôn ẩn thân, nên Thúy Hoa Nhi và gấu đen hoàn toàn không thấy hắn.

Trên con đường xuống núi.

"Từ nay về sau, ta là Lâm Thúy Thúy."

Thúy Hoa đã mở linh hải, cũng tiếp thu không ít tri thức của giới tu hành, cho nên nàng lấy cho mình một cái tên mới.

"Chủ nhân, chúng ta về thôn sao?" Gấu đen hỏi.

"Ừm”" Lâm Thúy Thúy gật đầu,'Mặc dù ta được các hương thân trong thôn nhặt về, nhưng cũng ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Bây giờ ta đã có thực lực nhất định, đương nhiên phải giúp đỡ họ."

Vèo!

Nàng nhảy lên lưng gấu đen, túm hai lỗ tai nó rồi hô lên: "Đại Hùng, chúng ta đi thôi!"

"Được."

Toàn thân gấu đen sáng lên, dùng khí huyết bảo vệ Lâm Thúy Thúy, sau đó phi nước đại, nhanh chóng rời đi.

Diệp Phong chậm rãi theo sau.

Kể từ khi Lâm Thúy Thúy nói ra nguyện vọng của mình, hắn liền cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ của một vạn sợi pháp tắc độ hóa trên người nàng. Xem ra, phương pháp này hữu hiệu. "Lâm Thúy Thúy...

"Hi vọng ngươi sẽ mang đến bất ngờ cho tai"

Diệp Phong khế nói.

Hơn mười vạn dặm ngoài kia, Lâm Thúy Thúy quay về thôn nhỏ.

Hiện giờ, các thôn dân vẫn đang lập đàn cầu mưa, cúng trên Thần Đài mấy đầu heo gây nhom. Thậm chí chú chó duy nhất trong thôn cũng bị đưa lên tế.

Bọn họ cũng chỉ muốn bày biện đủ đồ tế trời.

"Thiên địa thần linh, xin ngài ban mưa xuống, xin ngài cứu lấy lê dân bách tính khổ cực này đi!"

Lão thiên sư đứng trước cửa thôn hô lên.

Cách đó không xa, Lâm Thúy Thúy nhìn thấy cảnh này, hốc mắt cay cay.

Thôn kế bên cũng gặp nạn hạn hán nhiều năm, gà vịt dê bò lợn, đủ loại súc vật đều chết đói, ngay cả con người cũng sắp không chịu nổi nữa, thậm chí có người còn bỏ đi nơi khác.

Những người còn lại ở đây, hầu hết đều là người già và trẻ em.

Để cầu mưa, bọn họ gom góp lại mấy con heo với mấy con vịt cuối cùng trong thôn để tế trời.

"Cầu thần? Trên đời này, thần vốn dĩ không nghe được lời thỉnh cầu của chúng ta. Mưa... mưa xuống đi!" Lâm Thúy Thúy cắn răng nói.

Hiện giờ, pháp tắc độ hóa trong người nàng dần va chạm vào nhau theo quy luật, hai sợi trong số đó đã dung hợp lại với nhau.

Chỉ có điều, Lâm Thúy Thúy cũng không biết rõ việc này.

"Quả nhiên có tác dụng, tốt lắm." Ở đăng xa, khóe miệng Diệp Phong hơi cong lên.

Hắn cảm thấy lựa chọn Lâm Thúy Thúy là một quyết định đúng đắn.
Bình Luận (0)
Comment