Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2276 - Chương 2538

Chương 2538 Chương 2538Chương 2538

Ngoài cổng thôn, Lâm Thúy Thúy không biết rằng bản thân đã được Diệp Phong truyền vào một vạn sợi pháp tắc độ hóa, song hiện giờ nàng cũng đã có tu vi Linh Hải Cảnh, cho nên khiến mưa xuống cũng không quá khó.

"Mưa xuống!"

Nàng tiêu hao linh khí trong thân thể, khiến phụ cận nổi gió lớn, mây đen bao phủ cả thôn làng trong phạm vi mười mấy vạn dặm, không khí dần trở lạnh.

"A, trời sắp mưa rồi."

"Cuối cùng thần linh cũng bị chúng ta cảm động rồi!"

Người già yếu và trẻ em trong thôn đều hết sức phấn khởi, giơ hai tay lên trời, nhảy múa vòng quanh Thần Đài.

Ngoài cổng thôn, Lâm Thúy Thúy nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác rơi lệ.

Thần linh cảm động?

Trên thế gian này, đâu ra thần linh cứu khổ cứu nạn?

Chỉ có nhân định thắng thiên mà thôi!

Lâm Thúy Thúy nghĩ mà đau lòng, đợi đến lúc mưa tạnh, vùng núi phụ cận xanh tươi hơn hẳn, nàng mới chậm rãi bước vào thôn.

"AI"

"Có dã thú, mau đánh nói"

Bởi vì dáng vẻ của Đại Hùng quá lớn, lại thêm được Diệp Phong điểm hóa, khiến ngoại hình hiện giờ nó cao gấp đôi lúc trước, nên thôn dân nhận không ra, chỉ cảm thấy hoảng sợ tột độ.

Bốp bốp bốp!

Hòn đá, nhánh cây, bát vỡ, những vật dụng này bị thôn dân xem như vũ khí đánh xa mà ném liên tục về phía Đại Hùng, nhưng vẫn giữ cự ly cách xa chừng ba thước.

Ở đằng sau Đại Hùng, Lâm Thúy Thúy thấy cảnh này thì ngũ vị tạp trần.

"Trưởng thôn, đại nương, là ta mà, là Thúy Hoa Nhi đây." Nàng bước tới.

"Thúy Hoa Nhi?" Thôn dân cũng trợn tròn mắt, cảm thấy khó tin.

Mấy ngày trước, Thúy Hoa vẫn là một cô bé bảy tám tuổi, nhưng hiện giờ là một nữ tử thanh thuần, sao có thể là Thúy Hoa được?

"Là ta thật mà...

Lâm Thúy Thúy giải thích, nàng lên núi hái thuốc gặp được một vị tiên nhân, sau khi được đối phương điểm hóa, nàng trở thành người tu hành, còn biết pháp thuật.

Dứt lời, nàng thi triển pháp thuật gọi mưa.

Vù vùi

Phụ cận tức khắc nổi gió lớn.

Đến tận lúc này, thôn dân mới ngộ ra, không phải lời thỉnh cầu của họ khiến thần linh cảm động, mà là Thúy Hoa Nhi gọi mưa xuống.

"Trời cao... lại không để ý đến chúng ta sao?" Tiếng oán than của thôn dân dậy cả đất trời. "Trời phụ người, người càng kiên cường.' Lâm Thúy Thúy đứng dậy.

Mặc dù nàng trưởng thành chỉ trong ba ngày, nhưng cũng không phải trưởng thành ngay tắp lự, mà dưới sự gia tốc thời gian gấp ngàn lần, dẫu chìm trong mê man, nhưng nàng vẫn có cảm giác như bản thân đã trải qua tám năm trời, học được không ít tri thức mà Diệp Phong truyền thụ.

Vì vậy, kinh nghiệm sống của nàng cũng không giảm.

Các thôn dân nghe vậy đều kinh ngạc không thôi.

"Nhân định thắng thiên!"

Các thôn dân cũng tỉnh ngộ, từ đó không còn thờ phụng cái gọi là thần linh nữa, mà dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thúy Thúy, bước lên con đường tu hành.

Người có căn cốt thì trở thành pháp tu.

Người không có linh căn thì rèn luyện cơ thể.

Nửa tháng sau, Lâm Thúy Thúy hấp thu linh khí trong thiên địa, thuận lợi đột phá lên Thần Nguyên Cảnh. Nàng từ biệt thôn dân, quyết định tới ngoại giới với gấu đen.

"Sinh linh của Linh Quốc đang trong cảnh lâm than, ta phải hành y tế thế, cứu vớt thiên hạ chúng sinh." Lâm Thúy Thúy thầm hứa trong lòng.

Nàng không biết rằng, trong suốt nửa tháng này, pháp tắc độ hóa trong cơ thể nàng đã dung hợp hơn trăm sợi, khiến Diệp Phong vui vẻ không thôi.

"Đã dung hợp dược một phần trăm rồi, tốt lắm." Diệp Phong sờ cằm.

Đừng nghĩ rằng nửa tháng chỉ dung hợp được trăm sợi là ít, bởi đây là một khởi đầu tốt. Hắn có linh cảm, với quyết định tới ngoại giới của Lâm Thúy Thúy, chắc chắn tốc độ sẽ tăng vọt.

"Ngươi giúp ta dung hợp pháp tắc độ hóa, sau này, ta sẽ mang lại tạo hóa kinh hãi thế tục cho ngươi." Diệp Phong khẽ nói.

Hắn là ai?

Chưởng giáo Phiêu Miểu Tông tại đại lục Thần Châu, cường giả Tạo Hóa cảnh tâng tám mươi hai đỉnh phong. Nhìn khắp Vũ Trụ song song, cường giả bậc này đều thuộc dạng đứng đầu.

Tạo hóa mà hắn ban tặng, ngay cả Tiên Đế đỉnh cấp cũng mong đến đỏ con mắt. ...

Tại một thành trì hoang vắng ở Linh Quốc.

Lưu dân đói khát đến mức nằm rạp trên mặt đất, ngay cả sức rên rỉ cũng chẳng còn.

"Nạn đói hoành hành suốt ba năm trời, khổ quá."

"Có không ít người còn coi con cái là thức ăn, tàn khốc lắm."

Lưu dân than thở, đôi mắt vô hồn.

"LỊ"

Lúc này, trên trời cao có một con đại bàng đen với sải cánh rộng tới ba thước đáp xuống, nhắm thẳng vào một bé gái gầy như cây sào, móng vuốt sắc nhọn chộp về phía nàng, cảnh tượng khiến người người khiếp vía.

'A, chạy maul" Có người sợ hãi thét lên.

"Oal" Bé gái sợ khóc ré lên, nhưng vì tốc độ của đại bàng quá nhanh, nên nàng chỉ biết trơ mắt mà chịu trận, không có thời gian để né tránh.

Nhưng bỗng nhiên, một nữ tử yêu kiều đột nhiên xuất hiện, chắn trước người bé gái.

Nàng chỉ khẽ duỗi tay đã dễ dàng đẩy móng vuốt của đại bàng ra, tay còn lại bóp chặt cổ nó. "A a a!" Đại bàng kêu lên đầy sợ hãi.

Mọi người xung quanh cũng sững người.

Một nữ tử nom duyên dáng yêu kiều thế này, gây yếu thế này, ấy vậy mà tay không bắt đại bàng?

Người tu hành!

Ý nghĩ này xẹt qua não mọi người.

"Ngươi bắt người là vì đói, vì muốn sống, ta biết, nên ta sẽ không giết ngươi. Nhưng bé gái này không phải là đồ ăn của ngươi, có biết không?" Lâm Thúy Thúy nói.

Dường như đại bàng nghe hiểu lời nàng nói, đôi mắt nó hằn rõ sự sợ hãi và van xin, thậm chí còn rơi lệ.

Nó muốn bắt người là vì con nó.

Nếu không tìm được thức ăn, chỉ e mấy con đại bàng con trong tổ sẽ chết đói mất.

"Đại bàng cũng biết khóc sao?"

Lưu dân vây xung quanh cũng há hốc mồm, họ dụi mắt, cảm thấy là bản thân đói đến mờ mắt rồi.

"Ngươi muốn thịt, ta cho ngơi."

Một luồng khí mang sắc bén phóng ra từ tay Lâm Thúy Thúy, cắt một miếng thịt lớn trên đùi nàng. Mặc dù máu tuôn ra như suối, nhưng nàng không hề kêu than, mà trực tiếp nhét thịt vào miệng của đại bàng đen.

Người này... cắt thịt cho nó?

Đại bàng đen sững sờ.

"Đi đi, đừng bắt người nữa." Lâm Thúy Thúy mặt không đổi sắc, thả lỏng tay.
Bình Luận (0)
Comment