Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2288 - Chương 2550

Chương 2550 Chương 2550Chương 2550

"Lão đại, đây là vật gì?”

"Lão đại, sao ngài lại mang vòng tay, nhìn giống nữ nhân quá nhỉ? Ha ha ha!"

Trư Vĩnh Phúc và Tiêu Phạm Cốc nói đùa.

"Các ngươi thì hiểu cái gì? Đây là tín vật, trước khi đi, tộc lão đích thân giao cho ta, nói là chỉ cần đến gần cháu trai của ngài, vòng tay sẽ có phản ứng."

Phùng Xuyên trợn mắt, giải thích.

"Cháu trai của tộc lão?"

Mọi người trừng mắt.

"Bọn họ không phải đều tử trận rồi sao?"

Tiêu Phạm Cốc hỏi.

Tộc lão có mấy người cháu trai, tu vi kém nhất cũng là Tiên Đế tâng chín mươi lăm, vị tu vi cao nhất là Tiên Đế tâng một trăm đỉnh phong, thực lực vượt xa cùng cấp, nhưng nghe nói bọn họ đều chinh chiến bên ngoài hơn nữa đều tử trận.

"Không, vẫn còn một người cháu trai nhỏ, ban đầu lúc hắn rời khỏi hải đảo, tu vi chỉ có khoảng Tiên Đế tầng tám mươi, nói là ra ngoài tìm vũ trụ cao cấp, sau đó biến mất không thấy, không thể liên lạc được."

Phùng Xuyên giải thích.

Đây đều là những lời trước khi đi, đích thân tộc lão tộc Thâm Uyên truyền âm nói cho gã, hy vọng gã có thể thuận tiện tìm kiếm tiểu hầu tử trong lúc tìm kiếm vũ trụ cao cấp.

Sinh mệnh trong biển vũ trụ nhiêu không đếm xuể.

Nhưng tương đối mà nói, tương tự như tộc Ma Tà, tộc Xà Nhân, tộc Ngưu Đầu, sinh linh có trí tuệ như tộc Thâm Uyên quá ít, điều kiện mang thai khắc nghiệt.

Nếu như là nhân tộc, với tu vi Bán Bộ Thiên Tôn của tộc lão, chỉ cần muốn sinh, sẽ có mấy ngàn trai gái, mười mấy vạn cháu trai cháu gái đều không thành vấn đề.

Nhưng tộc Thâm Uyên mang thai đời sau rất khó.

Mạnh như tộc lão cũng chỉ có hai trai gái, một nam một nữ, sau khi bọn họ khai chỉ tán diệp, cũng chỉ được năm sáu đứa cháu, bây giờ đều chết trận.

May mà những người cháu này thành gia lập nghiệp sớm, mặc dù chết trận, nhưng đều để lại đời sau.

Phùng Xuyên tiếp tục nói:

"Vị cháu trai nhỏ của tộc lão thiên phú rất cao, dã tâm cũng rất lớn, quan hệ với tộc lão rất tốt, nghe nói lúc trước hắn lấy được ba sợi lông khỉ cứu mạng, sau đó xông pha ra ngoài, tìm kiếm vũ trụ cao cấp. Vốn dĩ tộc lão chỉ bảo ta thử vận may tìm xem, không ngờ, chúng ta lại có thể tìm thấy dấu vết của tiểu hầu tử ở Hắc Ngục."

Đám người Tiêu Phạm Cốc nghe vậy, trước mắt sáng lên.

Đây là chuyện tốt nhai

Cháu trai nhỏ của tộc lão rời đi rất nhiều năm rồi, nếu như sớm đã vào vũ trụ Song Sinh, nhất định tìm được rất nhiều bí mật quan trọng ở đây. "Đi, đi tìm hắn”

"Có sự giúp đỡ của tiểu hầu tử, chúng ta nhất định có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm vũ trụ, thuận lợi tìm được thông đạo vũ trụ của vũ trụ Song Sinh."

Trư Vĩnh Phúc và Đổng Nguyên Đông rất kích động.

Phùng Xuyên lại dội một thau nước lạnh, nói:

"Các ngươi nghĩ hay thật, cháu trai nhỏ của tộc lão đến đây lâu như vậy, vẫn chưa rời đi, rất có thể có nghĩa là... không đi được!

Mọi người nghe vậy, sắc mặt thay đổi.

Đúng vậy!

Với tu vi của tiểu hầu tử, nếu như vào sớm đã vào vũ trụ Song Sinh, nhất định đã hoàn thành thăm dò toàn bộ, chỉ cần rời đi, là có thể truyền tin tức cho tộc lão.

Nhưng hắn không rời đi.

Có nghĩa là rất có thể hắn không đi được.

"Hơn nữa, tiểu hầu tử chết rồi..."

Phùng Xuyên xoa nhẹ vòng tay trên tay, phát hiện ánh sáng trên đó lúc sáng lúc tối, từ ánh sáng lóa mắt có thể so với mặt trời, đã giảm xuống mức độ như đom đóm.

"Chết rồi?"

Đám người Tiêu Phạm Cốc thay đổi sắc mặt.

"Đúng vậy, vòng tay có thể chỉ dẫn đến nơi ở của tiểu hầu tử, cũng có thể biểu lộ triệu chứng sinh mệnh của hắn, có tác dụng như hồn đăng. Bây giờ thông qua mức độ ánh sáng có thể phán đoán được, hắn chết rồi."

Phùng Xuyên thở dài.

Từ đó, đời cháu của tộc lão đều chết hết.

Điều duy nhất để chúc mừng là, cháu chắt của tộc lão cùng với đời sau trẻ tuổi cộng lại vượt hơn một trăm người, xem như là phát triển triệt để rồi.

"Đi thôi, đến nơi bỏ mạng của tiểu hầu tử."

Phùng Xuyên vẫy tay.

"Ừm”"

"Qua đó xem thử tiểu hầu tử có để lại manh mối quan trọng gì không, nếu như có phát hiện có giá trị khá lớn thì xem như hắn chết có ý nghĩa rồi."

Đám người nhanh chóng bay đến trung tâm Hắc Ngục.

Nửa canh giờ sau.

Bọn họ đến đỉnh Hắc Ngục, phát hiện ánh sáng trên vòng tay Phùng Xuyên càng sáng tỏ hơn.

"Chính là nơi này."

Phùng Xuyên nói, gã nhìn đỉnh núi đỉnh Hắc Ngục, có thể xác định đó chính là nơi bỏ mạng của tiểu hầu tử, rất nhanh đã chú ý tới cổ thụ lơ lửng to lớn đó.

"Nơi này hình như không có thứ gì để lại."

Tiêu Phạm Cốc nói.

Thần thức của gã quét khắp bốn phía, phát hiện nơi đây tiêu điều không chịu nổi, căn bản không có mảnh tàn vật phẩm của tộc Thâm Uyên.

"Tộc lão từng nói, tiểu hầu tử rất thông minh, cho dù hắn chết rồi, cũng nhất định sẽ để lại manh mối."

"Tiếp theo đây, tìm cho ta!"

"Nhưng mà, ta vừa tiến hành sưu hồn với Tiên Đế nào đó ở Tiên Giới, biết được đỉnh Hắc Ngục có Hắc Ngục Ma Thú tọa trấn, nó là Tiên Đế tâng một trăm, rất mạnh."

"Nếu như nhìn thấy nó, lập tức trốn ngay."

"Hiểu chưa?"

Phùng Xuyên nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm khắc.

"Ừm, hiểu rồi."

Mọi người gật đầu, lấy đỉnh núi đỉnh Hắc Ngục làm trung tâm, không ngừng tìm kiếm khu vực lân cận. ...

Trong tinh không.

Diệp Phong đang cấp tốc phi hành.

Không lâu sau, hắn đã đến Hằng Cổ thần quốc.

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Diệp Phòng nhìn thần điện vàng phong độ hiên ngang trước mặt, phát hiện cổng lớn tự động mở ra, Hằng Cổ Thần Vương chậm rãi từ trong đi ra, trên khuôn mặt là nụ cười.

Nhìn dáng vẻ đó có lẽ gần đây tâm trạng ngài ta không tệ.

"Diệp Phong, sao ngươi lại đến đây?"

Hằng Cổ Thần Vương cười lớn ha ha.

"Thân Vương, tâm trạng ngài không tệ nhỉ!" Diệp Phong cười trả lời, chắp tay.

"Ta tự trông một gốc tiên dược đỉnh cấp gần đây chín muôi rồi, có thể cho ta luyện một lò ngộ đạo đan cực phẩm, ngươi nói, tâm trạng ta có thể không tốt sao?"

Hằng Cổ Thần Vương chậm rãi vuốt râu.

Ngài ta vẫn duy trì tướng mạo của nam tử trung niên, có ba sợi râu quai nón, trên đầu đội ngọc quan, khí chất nho nhã, ngồi lên chủ vị, toát ra khí chất Thiên Đế.

"Thì ra là tiên dược chín muồi, chúc mừng!"

Diệp Phong chắp tay.

"Diệp Phong, nói đi nói lại, ngươi rảnh rỗi không đến điện Tam Bảo, tại sao lại đến đây?"

Hằng Cổ Thần Vương nghỉ hoặc.
Bình Luận (0)
Comment