Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2305 - Chương 2567

Chương 2567 Chương 2567Chương 2567

"AI"

Lão mỹ nhân ngư bị sưu hồn liên tục hét thảm, cả người run rẩy dữ dội. Hai mắt từ từ mất đi thân thái, nhanh chóng té xuống mặt biển giống như một bãi bùn nhão.

"Thật xúi quẩy."

Tộc lão Thâm Uyên tộc thu tay về, vẻ mặt lạnh lẽo liếc nhìn lão mỹ nhân ngư.

Kết quả sưu hồn khiến cho ông ta rất không hài lòng.

Bộ tộc Mỹ Nhân Ngư rất quái gở, đột phá đến Tiên Đế tâng bảy mươi hai rồi mới có thể thức tỉnh trí tuệ cấp cao, vậy mà còn chưa tính là sinh vật có trí khôn thật sự, phải đột phá đến cấp Tiên Đế tâng tám mươi thì mới có thể hoàn toàn khai mở linh trí.

Ở trong ký ức của lão mỹ nhân ngư, trước đây Lam Linh Nhi đã đột phá lên tới Tiên Đế tầng bảy mươi nhưng có trí tuệ không cao, thỉnh thoảng chạy ra bên ngoài.

Lần cuối cùng lúc hai người gặp nhau, Lam Linh Nhi còn chưa có hoàn toàn thức tỉnh trí tuệ cấp cao.

Hơn nữa đó cũng là chuyện rất lâu trước đây.

"Căn cứ vào kết quả sưu hồn xem ra, tiểu mỹ nhân ngư này là rời khỏi bộ tộc Mỹ Nhân Ngư rồi mới mở ra linh trí cấp cao, đồng thời tiến vào cái vũ trụ cấp cao kia."

Tộc lão Thâm Uyên tộc đưa ra cái kết luận này.

Ông ta chợt nhìn tới mấy ngàn mỹ nhân ngư bị hạn chế tại mặt biển, một cái tát thẳng chấn vỡ thần hồn của bọn họ, ném vào vòng xoáy bên trong vũ trụ song sinh.

Cả quá trình không chút dông dài.

Với ông ta mà nói, đánh chết mấy ngàn Tiên Đế nhẹ nhõm y như một cây đuốc thiêu hủy hàng ngàn hàng vạn con kiến vậy.

"Hôm nay xem ra, tiểu mỹ nhân ngư đó rất có thể đã bị chiếm xác. Chắc chắn là lúc nàng ta đi ra ngoài dạo chơi đã bị cái vòng xoáy này nuốt chứng, tiến vào cái vũ trụ kia. Thần hồn bị ý thức vũ trụ xóa sổ. Tiếp theo là sinh linh của vũ trụ kia đã đoạt xá nàng." Tộc lão Thâm Uyên tộc suy ra như vậy.

Ông ta hoàn toàn không ngờ, Lam Linh Nhi cơ bản không có bị người đoạt xá, mà là dựa vào một quả trái cây của biển vũ trụ thành công mở ra toàn bộ linh trí. Nàng càng không phải là bị vòng xoáy vũ trụ nuốt chửng, mà là bị Diệp Phong câu được ở vũ trụ song sinh.

"Thôi, một mỹ nhân ngư trên tầng bảy mươi mà thôi, cho dù ả có thể tự do ra vào vũ trụ song sinh thì đến cùng cũng không có bất kỳ năng lực gì thay đổi kế hoạch của bản tọa."

Tộc lão chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía xa. Một mảnh vực biển thần bí.

Nơi đó đang có hai con cá biển vũ trụ cấp Tiên Đế tâng một trăm đang nổ ra chiến đấu một mất một còn. Theo thứ tự là một con cá voi lưng gù và một con cá mập răng lớn. Chúng đang không ngừng cắn xé, đâm vào nhau, chấn đến vực biển gần đó liên tục rung lắc dữ dội, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

(

)Ở hiện đại gọi là cá mập chúa Megalodon (Megalodon = răng lớn), đã tuyệt chủng.

"Chết đi!"

Tộc lão Thâm Uyên tộc cách không ra tay, nhấc lên sóng thần quy mô lớn trên mặt biển, cuốn hai con cá biển vũ trụ cấp Tiên Đế tâng một trăm kia lên, điên cuồng thu gom. "Hống!"

Con cá voi lưng gù và cá mập răng lớn đau đớn rú lên, rất nhanh đã bị ép đến thân hồn nổ tung. Thân thể dần dần bị vòng xoáy hút vào, cuối cùng nhét vào vũ trụ song sinh, biến thành vô số năng lượng.

"Cái vũ trụ này, ta ăn chắc!"

Tộc lão Thâm Uyên tộc hờ hững nói, tiếp tục canh giữ ở khu vực phụ cận vòng xoáy, canh giữ lối ra vũ trụ xung quanh nơi này, không cho bất kỳ kẻ nào ở trong đó thoát ra, tránh cho kế hoạch bị rối loạn.

Đỉnh Hắc ngục, nhà gỗ.

Diệp Phong đang ngồi ở trên sàn nhà, đưa mắt nhìn ma thú Hắc ngụ đang nằm ngáy khò khò bên cạnh rồi lại nhìn qua Lam Linh Nhị, tiện tay gác cần câu cá dựa lên trên vách tường rồi kéo thảm che lại cánh cửa ngõ hình vuông ở trên sàn nhà, hình thành một cái phong ấn.

"Xem ra tạm thời không thể đi ra ngoài được rồi."

Mặt mày Diệp Phong có vẻ hơi chán nản.

Thật vất vả mới đi đến một bước này, kết quả lại phát hiện trong biển vũ trụ có nửa bước Thiên Tôn đang trấn giữ.

"Chủ nhân, là thuộc hạ bất tài."

Linh Linh Nhi chớp chớp mắt, cảm giác rất đau lòng. Diệp Phong vì nàng mà tạo ra Quy Nguyên kiếm trận, lại giúp nàng chế tạo thân thể bất tử, vậy mà bản thân mình lại không có năng lực hỗ trợ.

Điều này làm cho nàng cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.

"Là kẻ địch quá mạnh, không liên quan gì tới ngươi."

Diệp Phong võ nhẹ bả vai Lam Linh Nhi, nhìn ma thú Hắc ngục còn đang ngủ say rồi đứng dậy:

"Chúng ta nên rời đi thôi, dây dưa ở chỗ này không có ý nghĩa."

"Vâng." Lam Linh Nhi đuổi theo Diệp Phong.

Nhưng Diệp Phong nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức thu Lam Linh Nhi vào tiểu vũ trụ. Hắn không muốn nàng bị quá nhiều người trông thấy.

Với hắn mà nói, Lam Linh Nhi là một cái đường lùi.

"Ai ôi”

Đúng lúc này, ma thú Hắc ngục thức dậy, nhanh hơn trước đó rất nhiều. Nó duỗi lưng một cái, mặt mày đầy vẻ hưởng thụ.

"Ồ, ngươi dậy rồi à?" Diệp Phong ngạc nhiên.

"Đương nhiên." Ma thú Hắc ngục rất có tinh thần, trong mắt tràn ngập ánh sáng: "Bây giờ thời gian mỗi tháng ta có thể rời khỏi Hắc ngục đã đạt đến bảy ngày."

"Không phải nói ăn sinh linh trí tuệ mới có tác dụng sao? Ngươi ăn những con cá biển vũ trụ ở Vực Ngoại kia hình như không có trí tuệ cấp cao."

Diệp Phong ý thức được vấn đề này.

"Đó là do trước đó ta đã nuốt chửng không ít sinh linh trí tuệ cấp cao của biển vũ trụ, ở trong thể nội đã sinh ra linh chủng. Về sau ta chỉ cần nuốt rất nhiêu bản nguyên rót vào cái linh chủng này là sẽ có thể thỏa mãn nhu cầu." Ma thú Hắc ngục lên tiếng giải thích.

Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn mảnh tinh không ở chỗ cánh cổng Vực Ngoại kia: "Không nói với ngươi nữa, bây giờ ta phải đi qua bên kia ăn cá đây, về rồi trò chuyện."
Bình Luận (0)
Comment