Chương 2568
Chương 2568Chương 2568
“Chờ đãt"
Diệp Phong gọi ma thú Hắc ngục lại.
"Sao thế?"
"Ngươi xem những hình ảnh này một chút." Diệp Phong thả kinh lịch trong trí nhớ Lam Linh Nhi trước đó ra, để cho ma thú Hắc ngục biết tình huống biển vũ trụ bên đó.
"Hít!" Ma thú Hắc ngục giật mình: "Bên kia còn có sinh linh trí tuệ cấp nửa bước Thiên Tôn! Nếu như có thể ăn ông ta, thế chẳng phải ta sẽ thăng thiên luôn sao?"
Diệp Phong nghe xong, rất là không biết nói gì.
Ăn nửa bước Thiên Tôn hả?
Nếu ngươi đi qua biển vũ trụ đó, sợ là sẽ bị một đầu ngón tay của cường giả Thâm Uyên tộc ấn chết đấy.
"Không phải ngươi quen biết người tên Yêu Nguyệt đã tiếp cận rất gân nửa bước Thiên Tôn đấy sao? Tìm một cơ hội, chúng ta và nàng ta hợp lại, nói không chừng có thể chơi chết tên nửa bước Thiên Tôn của Thâm Uyên tộc kia." Ma thú Hắc ngục rất có can đảm.
"Yêu Nguyệt không phải đối thủ của tên đó." Diệp Phong lắc đầu.
Yêu Nguyệt chỉ là tiếp cận rất gân nửa bước Thiên Tôn mà thôi, nếu như đánh thật thì có thể cầm chân vị cường giả Thâm Uyên tộc kia đã rất giỏi rồi, vê phần đánh chất... khó lắm!
"Không được, phải nghĩ cách kiếm một vố lớn."
Ma thú Hắc ngục đi qua đi lại tại chỗ.
"Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, bây giờ ta tạm thời không có cách nào đối phó nửa bước Thiên Tôn của Thâm Uyên tộc." Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, quay người bỏ đi.
Đỉnh núi đỉnh Hắc ngục.
Diệp Phong ra khỏi cổ thụ phù không, quan sát bốn phía. Hắn luôn cảm giác khu vực gần đây có chút không đúng, hình như trong bóng tối có một đôi mắt đang dòm chừng mình.
"Bị rình trộm sao?”
Hắn thâm nhủ, vẻ mặt không đổi, không muốn bị người ta biết mình đã phát hiện. Sau đó, Diệp Phong cứ thế bình tĩnh rời khỏi Hắc ngục.
Trong một phiến rừng rậm tối đen nào đó.
Tiêu Phạm Cốc đang núp ở đây, lạnh lùng dán mắt nhìn Diệp Phong đã đi xa. Chợt, hắn ta vội vã truyên âm thông báo cho đám Phùng Xuyên và Trư Vĩnh Phúc đang núp ở những chỗ khác:
"Diệp Phong đã rời khỏi Hắc ngục rồi, căn cứ vào tình huống trước mắt xem ra, hắn là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể tiến vào cổ thụ phù không, nhất định phải nắm bắt."
"Không thành vấn đề, kế tiếp chúng ta chạy theo đường lui mà Tiểu Hầu Tử lưu lại, thăm dò một đợt trước."
"Đồng ý"
Mấy người trong bóng tối trao đổi, lập ra kế hoạch.
Nửa ngày sau, Hằng Cổ Thần quốc.
Phùng Xuyên đeo mặt nạ, khoác áo choàng lên người, đi vào một tòa cung điện yên tĩnh, nhìn một nữ nhân thành thục thướt tha gợi cảm đang ngồi trên một chiếc chiếu tơ băng.
"Ngươi là ai?"
Băng Hạt trưởng lão nhìn chằm chằm người đến, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta là đối tượng hợp tác của ngươi." Phùng Xuyên cố ý để giọng nói trở nên khàn đặc, khó mà phân biệt được giọng nói ban đầu.
"Đối tượng hợp tác?" Băng Hạt trưởng lão cau mày.
Phùng Xuyên lấy ra một khối lệnh bài, phía trên khảm một cái lông khỉ màu vàng kim dài ba tấc, dưới ánh đèn thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, tựa như vàng ròng đúc thành.
Băng Hạt trưởng lão âm thâm kích động.
Bà ta nhớ lại con khỉ lông vài đã hợp tác với mình thuở ban đầu đó, nhưng vẫn đảm bảo cẩn thận, không có lập tức tỏ ra ngạc nhiên.
"Ám hiệu." Băng Hạt trưởng lão nói, giọng điệu bình thản.
Đồng thời, bà ta đóng cửa đại điện lại.
"Trên vực sâu, là bàng hoàng vô tận, dưới vực sâu, là cấm khu đáng sợ, thế gian này có nơi quy tụ thực sự hay không?”
Phùng Xuyên nói ra câu này.
Băng Hạt trưởng lão rốt cuộc đã thay đổi biểu cảm. Người trước mắt đã lấy lệnh bài thân phận ra, còn đọc đúng ám hiệu. Điều này có nghĩa là đối phương đúng thật là đối tượng hợp tác.
"Vực sâu, chính là nơi quy tụ." Bà ta trâm giọng nói ra ám hiệu.
"Xem ra ngươi đúng là đối tượng hợp tác." Phùng Xuyên gỡ mặt nạ xuống, tháo nón lá rộng vành, lộ ra gương mặt thật.
"Trẻ tuổi như vậy!" Sau khi Băng Hạt trưởng lão nhìn thấy mặt mũi của Phùng Xuyên, nét mặt lập tức thay đổi: "Không đúng, sao ngươi không phải hình dạng khỉ vượn?"
"Ta đã đoạt xá cái kẻ tên Phùng Xuyên này, cho nên mới trở thành người, không còn là hình dạng khỉ vượn. Ta càng dễ dàng ẩn nấp trong vũ trụ của các ngươi hơn." Phùng Xuyên tiến tới giải thích.
Băng Hạt trưởng lão nghe xong lời này đã hiểu.
"Thì ra là thế, cường giả Thâm Uyên tộc trước đó bí mật tiến vào đây, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì hình thái khỉ vượn, thật đúng là ngu xuẩn, rất dễ bị người nhận ra." Băng Hạt trưởng lão cười mỉa nói.
"Ngươi dám nói Tiểu Hầu Tử ngu xuẩn?" Trong mắt Phùng Xuyên đột ngột bắn ra ánh sáng hung ác. Cùng lúc, uy áp cấp Tiên Đế tâng một trăm bộc phát ra, ép đến toàn thân Băng Hạt trưởng lão run lên:
"Tiên Đế tâng một trăm!"
Băng Hạt trưởng lão lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
"Hừ, lần sau sẽ không phá lệ như vậy đâu." Phùng Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, chấn đến trái tim Băng Hạt trưởng lão đau nhức. Bà ta cứ thế phun ra một ngụm máu tươi, thầm chửi mình lắm miệng:
"Tiền bối, là ta lỡ lời."
Băng Hạt trưởng lão vội vàng khom lưng nói xin lỗi, cũng vào lúc này trước người để lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết, dùng cái này để dụ dỗ Phùng Xuyên ở trước mặt. Thế nhưng hắn ta cơ bản không trúng chiêu này.
"Dong chỉ tục phấn." Phùng Xuyên châm chọc.
Mặc dù trong lòng Băng Hạt trưởng lão rất giận dữ nhưng bà ta lại không dám phát tác, sau khi bình ổn cảm xúc trong lòng xong mới cung kính hỏi: "Không biết tiền bối vạn dặm xa xôi đi đến là vì chuyện gì?"
Phùng Xuyên chắp hai tay ở sau lưng, hỏi: "Ngươi biết được bao nhiêu về Diệp Phong?"
"Diệp... Phong!"
Băng Hạt trưởng lão thoáng chốc siết chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, mặt mày đầy vẻ hung ác.
"Xem ra ngươi rất hận hắn." Khóe miệng Phùng Xuyên khẽ nhếch lên: "Lần này ta tới là muốn phái ngươi giúp ta thăm dò Diệp Phong, thăm dò thực lực thật sự của người này."
Ở Phùng Xuyên xem ra, Diệp Phong rất thần bí. Mười năm ngắn ngủi đã có thể nâng Phiêu Miểu tông lên thành đệ nhất tông Thân Châu, bản thân còn có thực lực chém giết Tiên Đế tâng tám mươi, sau lưng có lẽ có chỗ dựa thực lực rất mạnh.
Thế nên trước khi bắt Diệp Phong, bọn họ nhất định phải thăm dò ra năng lực của Diệp Phong và chỗ dựa sau lưng.