Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2308 - Chương 2570

Chương 2570 Chương 2570Chương 2570

Cổng Vực Ngoại.

Ma thú Hắc ngục vừa tới nơi này đã giật mình phát hiện, trong tinh không lại có một con cá voi lưng gù và một con cá mập răng lớn đang lơ lửng, cả hai đều dài đến vạn dặm. Một màn này khiến cho nó nghẹn họng nhìn trân trối.

"Được... cá thât là lớn, từ khí tức suy đoán, bọn nó khẳng định đều đã là Tiên Đế tầng một trăm!"

Ma thú Hắc ngục hưng phấn đến nổi nhảy nhót ngay tại chỗ.

"Ha ha, đều là của ta rồi!"

Nó đột nhiên phình to lên, thân mình dài đến vạn dặm, bắt đầu gặm xác chết của con cá voi lưng gù, năng lượng trong cơ thể tích súc vô cùng kinh khủng.

Không mất nhiều thời gian, ma thú Hắc ngục đã ăn sạch cá voi lưng gù. Nó đột nhiên ợ một cái, liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào con cá mập răng lớn đang trôi về phía trung tâm vòng xoáy, nhào tới.

Bốp!

Một cây roi sấm dài không dấu hiệu xuất hiện, quất vào trên người ma thú Hắc ngục, khiến cho toàn thân nó bốc cháy, bay ngược ra ngoài mấy ngàn dặm, không cách nào đến gân con cá mập răng lớn.

"Ai da, đau quát"

Ma thú Hắc ngục giật mình, rụt cổ lên, đánh giá hư không gần đây. Nó ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cây cây roi sấm dài mời vừa rồi nhất định là ý chí vũ trụ phát động.

"Gắt"

"Không phải chỉ mới ăn có một con cá biển vũ trụ cấp Tiên Đế tâng một trăm của ngươi thôi sao, đúng là hẹp hòi!"

Ma thú Hắc ngục hùng hùng hổ hổ, không cam lòng, mắt lướt nhanh qua con cá mập răng lớn đã bay vào trung tâm vòng xoáy, đỏ mắt nhìn nó bị xoắn nát, hóa thành bản nguyên bàng bạc.

Âm ầm!

Cả vũ trụ đột nhiên run lên, trong tinh không, những hằng tinh đã sụp đổ chết đi nhanh chóng phình lên lần nữa, ánh sáng phát ra càng thêm rực rỡ lóa mắt.

Ngoài ra còn có vô số sao trời xuất hiện. Từng cái thế giới vỡ vụn gây dựng lại, biến đổi trở nên mạnh hơn trước kia gấp mười lần, đã đạt tới tiêu chuẩn của thời đại thịnh thế đỉnh phong. Cả vũ trụ đều đang khôi phục.

Phiêu Miểu tông.

Diệp Phong mở to mắt, nhìn giữa trời đất đột nhiên có vô số linh khí bộc phát. Vốn là cỏ nhỏ thông thường, giờ phút này đều đang tham lam thu nạp linh khí, hóa thành linh thảo.

“Oa, năng lượng thật hùng hậu!"

Cây tùng già ngàn năm tuổi cắm rễ ở đỉnh núi Phiêu Miểu Phong chính là chân linh thiên địa, theo vũ trụ khôi phục mà đột phá, tu vi liên tục tăng lên, rất nhanh đã đạt tới Tiên Đế tâng ba mươi ba.

Soạtl

Thân cây tùng già ngàn năm run lên, giữa không trung xuất hiện một cái bóng cây vô cùng lớn, táng cây của nó lớn đến nỗi đủ để bao phủ cả đại lục Thần Châu. Nó đã trở thành Thế Giới Thụ danh xứng với thực. "Nhìn kìa, là cây tùng già ngàn năm của Phiêu Miểu tông."

"Ngay cả nó cũng trở nên mạnh như vậy."

"Hôm nay vũ trụ hình như đã toàn diện tiến vào thời kỳ thịnh thế đỉnh phong rồi, một cái thời đại lớn vô cùng sáng chói đã đến, cơ hội của chúng ta cũng tới rồi. Ở cái thời đại mới ngàn năm một thuở này, người người đều có hy vọng chứng đạo."

Tu hành giả ở đại lục Thần Châu vô cùng kích động.

Diệp Phong cũng rất phấn khởi.

Vũ trụ khôi phục, kèm theo đó là sự đột phá của tất cả tu hành giả toàn vũ trụ. Ngay cả đệ tử Phiêu Miểu tông, hiện tại cũng đã có rất nhiều người đột phá cảnh giới.

Có người trùng kích vào Tiên Đế tâng mười, có người đã đột phá lên Tiên Đế tâng ba mươi bốn, đạt được trường sinh. Cũng có người đang trùng kích Tiên Đế tâng sáu mươi.

Đúng vậy, Tiên Đế tâng sáu mươi đấy!

Cho đến nay, cả đám đệ tử mạnh nhất Phiêu Miểu tông, ví dụ như đám Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Long Thiên Tinh, Kiều Giai Hi, Cơ Tử Linh đều đang trùng kích Tiên Đế tâng sáu mươi, hơn nữa phần lớn đều đã thành công.

Có điều do ý nghĩ và pháp tắc trí tuệ vẫn còn chưa thực sự dung hợp nên Diệp Phong chưa thể đột phá tâng thứ tám mươi bốn Tạo Hóa Cảnh, chỉ là cảm giác được thực lực mạnh hơn một chút.

"AI"

Diệp Phong đột nhiên nhận ra một chuyện:

"Dựa theo cái này xem ra, cho dù ta không có sáng tạo ra pháp tắc hoàn toàn mới, tu vi bản thân không cách nào đột phá, nhưng nếu như thành viên tông môn đột phá thì bọn họ vẫn như cũ có thể kéo theo gia tăng phạm vi sức mạnh cho ta."

"Mặc dù bên biển vũ trụ đó có cường giả Thâm Uyên tộc nửa bước Thiên Tôn đang canh chừng, Lam Linh Nhi không cách nào tìm được mảnh vụn của khối Đạo bia lớn thứ ba đó. Nhưng khi thực lực của ta vượt qua Tiên Đế tâng một trăm thì vẫn như cũ có thể thông qua phương thức phá vỡ hàng rào vũ trụ giết ra ngoài."

Diệp Phong nghĩ tới đây, mới lấy Vạn Linh Bảo Bình ra:

"Đáng tiếc, mặc dù Vạn Linh Bảo Bình có thể phát huy ra thực lực có thể sánh ngang thực lực Chuẩn Thiên Tôn, nhưng nó là chí bảo Ngự Linh Thiên Tôn sáng tạo ra. Chỉ lệnh phía trên lạc ấn không cho phép phá hư vũ trụ song sinh nên không cách nào đưa ta ra ngoài được. Muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."

Diệp Phong thu Vạn Linh Bảo Bình vào, tiếp tục cảm ngộ đạo pháp tự nhiên, thử dung hợp ý nghĩ và pháp tắc trí tuệ.

Sâu trong tinh không.

Băng Hạt trưởng lão và Phùng Xuyên sóng vai nhau phi hành.

Âm ầm! Âm ầm!

Bọn họ tận mắt chứng kiến vô số tinh hệ phình to ra, trong đó xuất hiện vô số sao trời lấp lánh, thai nghén ra vô số thiên tài địa bảo. Có địa phương thậm chí còn có chân linh thiên địa ra đời, bản thân chứa đựng pháp tắc vũ trụ, vừa sinh ra đã là Tiên Đế.

"Vũ trụ đã tiến vào thời đại thịnh thế đỉnh phong trước thời hạn." Băng Hạt trưởng lão giật mình hô lên: "Điều này sao có thể?" "Có gì không thể chứ?" Mặt Phùng Xuyên lộ rõ vẻ ngạo nghễ: "Tộc lão của chúng ta đang canh chừng lối ra vào vũ trụ song sinh các ngươi, lùa vô số cá biển vũ trụ tiến vào vũ trụ các ngươi, biến thành vô số bản nguyên, khiến cho cái vũ trụ này tiến vào thời đại thịnh thế đỉnh phong sớm."

"Thâm Uyên tộc lại làm ra loại chuyện tốt này ư?”

Băng Hạt trưởng lão rất đỗi ngạc nhiên.

"Thâm Uyên tộc chúng ta chỉ là muốn xâm nhập vũ trụ các ngươi rồi sau đó chiếm đoạt chứ không phải hủy diệt, đương nhiên phải dẫn bản nguyên vào để cho nó phát triển rồi. Như vậy thì mới có thể thai nghén ra nhiều loại bảo tàng tương tự như hoa Ngộ Đạo."

Phùng Xuyên bịa ra một lời nói dối.

Mục đích thực sự của Thâm Uyên tộc là muốn hủy diệt vũ trụ song sinh, nhưng hắn ta không muốn cho Băng Hạt trưởng lão biết nội tình, tránh cho đối phương thay đổi không chịu hợp tác.

Nửa ngày sau.

"Chúng ta đến rồi."

Băng Hạt trưởng lão và Phùng Xuyên đi đến một cái tinh hệ sâu thẳm tối đen, đáp xuống một mảnh lục địa ẩm ướt âm u, có thể nhìn thấy vô số phần mộ nằm ở nơi này.

"Đây là chỗ nào?" Phùng Xuyên cau mày. Hắn ta cảm giác chỗ này âm u kinh khủng, giống như là một cái cấm địa.
Bình Luận (0)
Comment