Chương 2586
Chương 2586Chương 2586
"Là Hắc Sát Tiên Đất"
"Xong đời, gã vậy mà lại đích thân ra mặt."
"Gã là Tiên Đế tâng chín mươi trở lên đó!"
Nhóm người Lữ Thiên Tôn sâm mặt.
Trên trời cao, Hắc Sát Tiên Đế lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, trên người tản ra pháp tắc sát khí, ngưng tụ thành hình một cánh tay khổng lồ, hái đi hoa Ngộ Đạo.
Sau lưng gã là mấy trăm Tiên Đế, người nào người nấy đều là Tiên Đế tâng bảy mươi trở lên.
Chỉ với hàng ngũ đội hình của Hắc Ngục Ma Tông đã áp chế mọi thế lực ở hiện trường, khiến người người run sợ.
"Hoa Ngộ Đạo, là ta nhìn trúng." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo thuộc về nữ tử vang lên.
Pháp tắc hàn băng không thấy điểm cuối tuôn ra, lan tràn khắp nơi, đóng băng hơn phân nửa mộ táng Thái Cổ. Ngay cả hoa Ngộ Đạo đang lơ lửng giữa không trung cũng đông cứng lại.
"Ai?" Hắc Sát Tiên Đế tức giận.
Những người còn lại cũng đồng loạt nhìn sang.
Trên không trung, một nữ tử mảnh mai đeo mặt nạ, xuyên bạch y, đôi chân trần, xung quanh người là lĩnh vực được kết thành từ pháp tắc hàn băng, cực kỳ cường đại.
"Là Vong Tình Tiên Đế." Mặc Oanh nhận ra đối phương.
"Người của Phiêu Miểu Tông?"
"Ngay cả Tiên Đế tâng chín mươi mà Phiêu Miểu Tông cũng có? Tông môn này quả là thâm sâu khó dò!"
Toàn bộ Tiên Đế ở đây đều kinh ngạc hô lên.
Ngay cả Hắc Sát Tiên Đế cũng sâm mặt lại.
"Không sai, là ta." Vong Tình Tiên Đế gật đầu.
Mặc dù nàng còn chưa chính thức gia nhập Phiếu Miểu tông, nhưng trước đó vẫn luôn ở lại Phiếu Miểu tông, ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ điểm cho bọn đệ tử Mặc Oanh, xem như trưởng bối của bọn họ.
Quan hệ của họ cũng coi như không tệ.
"Chỉ là Tiên Đế tâng chín mươi mốt cũng dám tranh phong với ta, thật sự nghĩ mình là người của Phiếu Miểu tông thì muốn làm gì thì làm sao? Cho dù Diệp Phong có ở đây thì bản đế cũng không e ngại chút nào, ha ha ha!" Hắc Sát Tiên Đế cất tiếng cười to.
Khí tức của Tiên Đế tâng chín mươi ba cấp bùng nổ, trong nháy mắt đã đàn áp Vong Tình Tiên Đế, khiến nàng rút lui mấy bước.
Cảnh tượng này làm người ta hoảng sợ.
"Hắn đến tầng chín mươi ba rồi sao?"
"Sao lại nhanh như vậy?”
Bọn người Lữ Thiên Tôn càng hoảng sợ, cho dù tiến vào thịnh thế đỉnh phong thì bọn họ vẫn kẹt lại tại chỗ. Trái lại Hắc Sát Tiên Đế đã tiến thêm một bước.
"Trong thời thịnh thế đỉnh phong này, cho dù là một con lợn cũng có thể ngộ đạo, các ngươi lại vẫn bị kẹt ở vị trí ban đầu, thật là heo chó cũng không bằng!" Hắc Sát Tiên Đế lên tiếng trào phúng.
Nghe vậy, bọn người Lữ Thiên Tôn rất uất nghẹn.
"Đóa hoa Ngộ Đạo này là của ta, các ngươi không ai được giành." Hắc Sát Tiên Đế cười to và nói, đột nhiên phát lực làm bùng nổ pháp tắc sát khí, cướp đoạt hoa Ngộ Đạo.
"Mơ tưởng!" Vong Tình Tiên Đế quát lớn, hai tay bấm niệm pháp quyết, pháp tắc vô tình hàn băng quanh người hóa thành một bàn tay băng sương khổng lồ, vẫn luôn áp chế hư không quanh hoa Ngộ Đạo.
"Đấu với ta? Ngươi còn non lắm."
Hắc Sát Tiên Đế lại phát lực lần nữa, dựa vào ưu thế tu vi cao hơn mà trong nháy mắt đã làm bàn tay băng sương của Vong Tình Tiên Đế chấn động đến sụp đổ từng khúc, hóa thành một mảnh hơi nước rồi tan đi.
Vèo!
Hoa Ngộ Đạo nhanh chóng bay đi, sắp bị Hắc Sát Tiên Đế bắt lấy được.
"Lĩnh vực hàn băng!"
Vong Tình Tiên Đế giận dữ quát lên, sức mạnh pháp tắc trên người bị nàng diễn hóa tới đỉnh phong, toàn bộ hư không đã bị đông lại, hoa Ngộ Đạo lại bị dừng lại giữa không trung.
"Tiện nhân, ngươi cố ý muốn chết?" Hắc Sát Tiên Đế trừng mắt, lúc này bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, cùng được mấy trăm Tiên Đế trên tâng bảy mươi sau lưng thi triển trận pháp gia trì nên đánh ra một chưởng ấn sát khí màu đen hùng mạnh rồi hung hăng đập xuống.
Âm!
Vong Tình Tiên Đế bị đánh bay ngược ra sau, trên mặt nạ phủ kín vết rạn, nhưng vẫn chưa vỡ vụn.
Nhưng nàng vẫn phun ra một ngụm tiên huyết.
Nàng hoàn toàn bại trong lần giao phong này.
"Hoa Ngộ Đạo là của ta." Hắc Sát Tiên Đế kiệt ngao nhìn quanh, đưa tay chộp vê hướng hoa Ngộ Đạo gần trong gang tấc, mắt nhìn sắp bắt được thì dị biến đột nhiên phát sinhI
Mặc kệ Hắc Sát Tiên Đế đụng vào như thế nào cũng trực tiếp xuyên qua hoa Ngộ Đạo, đối phương như một hình chiếu, căn bản không có thực thể, không cách nào đụng vào được.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tất cả mọi người ngơ ngác.
Chỉ có Mặc Oanh cảm nhận được gì đó mà nhìn vê một phía, lại không phát hiện bóng dáng của người nọ.
"Diệp Phong tới?" Vong Tình Tiên Đế nghĩ đến điều này, lập tức thấp giọng hỏi.
Đám người nghe xong lời này thì đều hít vào một hơi, điên cuông nhìn khắp xung quanh, nhưng không trông thấy Diệp Phong đâu.
Người có tên, cây có bóng.
Diệp Phong thân là một trong những cường giả đỉnh cấp của Vũ Trụ, là kẻ có chiến lực hung hãn được cường giả của vô số thế giới công nhận, mặc dù năm ngoái chiến tích của hắn chỉ là chém giết Lôi Vô Đạo, nhưng phải biết rằng Lôi Vô Đạo chính là Vô Địch Chí Tôn!
Đánh nhau cùng cấp mà có thể đánh bại Vô Địch Chí Tôn cũng xem như đại nhân vật khó lường.
Mà Diệp Phong lại có thể lấy tu vi thấp hơn xóa sổ Vô Địch Chí Tôn Lôi Vô Đạo này, thật sự mạnh đến không biết nói sao. "Diệp Phong, là ngươi?" Hắc Sát Tiên Đế Thi pháp, nhưng vẫn không cách nào đột phá trường năng lượng đặc thù được thiết lập trên hoa Ngộ Đạo, hắn ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hùng hùng hổ hổ quát lớn.
"Không sai, là ta." Giọng nói của Diệp Phong vang lên.
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú cao ngất đang ôm cánh tay đứng bên cạnh hoa Ngộ Đạo, áo bào trên người bay phất phới.
Đông Hoàng Tiêu và Tam Túc Kim Thiềm cũng tới.
Nhưng bọn họ chỉ đứng ở khu vực tầng ngoài ngôi mộ Hoang Cổ, đứng rất xa mà phóng tâm mắt quan sát cuộc chiến.