Chương 2595
Chương 2595Chương 2595
OanhI
Diệp Phong đột nhiên vung tay đánh nát thi hài của Băng Hạt trưởng lão vỡ nát. Cả người hắn đều là máu, trông thật lạnh lẽo lại tùy tiện, giống như một Chiến Thần vô địch trong vũ trụ.
Đám người thấy thế thì triệt để bị khuất phục.
Đây mới là nam nhân thật sự!
"Người kia. .. Bà ta chết rồi sao?" Lâm Thúy Thúy ngơ ngác nói, nhìn Diệp Phong mà không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Mạnh!
Diệp Phong thật sự quá mạnh!
Đây mới là thân tượng mà nàng nên sùng bái!
"Bà ta chưa chết." Diệp Phong lắc đầu, quay đầu nhìn vào tâng trong ngôi mộ Hoang Cổ đằng xa mà nói: "Đó là một Tiên Đế tâng chín mươi lăm, có được chiến lực cấp Tiên Đế tâng một trăm bình thường, còn cắn nuốt rất nhiều cường giả, sinh mệnh lực vô cùng đồi dào, không dễ chết như vậy."
Nói xong, hắn đột nhiên lao ra ngoài.
Trước khi đi, sinh mệnh lực cuồn cuộn cũng giáng xuống rót vào cơ thể Tam Túc Kim Thiềm, giúp nó đứng lên, thương thế trên người khép lại trong nháy mắt.
"Diệp Phong, cám ơn!" Tam Túc Kim Thiềm đứng thẳng bằng chân sau, vung vẩy cây gậy về hướng Diệp Phong xa xa, truyên đạt lòng biết ơn.
Tầng trong ngôi mộ Hoang Gổ, vô số lông vũ hoa mỹ hội tụ lại ở chỗ này, hóa thành một quả trứng to lớn trắng như tuyết cao ba mét, vào thời khắc Diệp Phong bước vào mảnh thảo nguyên này thì quả trứng cũng nổ tung, Băng Hạt trưởng lão đi ra từ đó, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo.
"Sinh mệnh lực của ngươi rất ương ngạnh." Diệp Phong nói.
[ Ghi chú: Có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu năng lượng từ ngôi mộ Hoang Cổ để khôi phục thân thể, có thể coi là bất tử bất diệt, cần bài trừ tế đàn huyết sắc ẩn tàng mới có thể triệt để xóa bỏ ]
Đây là tin tức lấy được thông qua Động Sát chi Nhãn.
"Nghe nói ngươi bất tử bất diệt, nhưng ta cũng thế. Muốn giết ta không có cửa đâu!" Băng Hạt trưởng lão duỗi hai tay ra kéo đứt cánh chim phía sau, khiến sau lưng chảy đầm đìa máu tươi, nhìn càng kinh khủng.
Sau một khắc, vết thương sau lưng bà ta khép lại, đôi cánh vừa xé xuất hiện dung hợp với hai tay, khiến cánh tay bà ta biến thành hai thanh trường đao khắc vũ hoa văn đầy lông sáng như tuyết.
"Giết!" Băng Hạt trưởng lão lại xuất kích, hai thanh thủ đao sắc bén giao nhau chém qua hư không, nhưng trước một khắc đụng vào Diệp Phong thì chúng lại tự động sụp đổ.
"Sao lại như vậy?" Bà ta trừng to đôi mắt.
Đó chính là song đao biến thành từ cánh chim, sắc bén lại cứng rắn, có thể chém giết cả Tiên Đế tầng một trăm, chiến lực của Diệp Phong rất cao, nhưng khả năng phòng ngự không có khả năng cũng trái với lẽ thường như vậy.
"Không có gì không thể." Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, trên người có quang huy chín màu hoa mỹ nở rộ, khiến hắn trông giống như một vị thần thánh khiết.
Đây là. .. hình thái Thánh Thần. Bởi vì sau khi nhục thân bị đánh phá có thể ngưng tụ lại bằng cách tiêu hao năng lượng của Tiểu Vũ Trụ, cho nên ngày thường Diệp Phong chẳng muốn mở ra hình thái Thánh Thần.
Nhưng bây giờ hắn lựa chọn kích hoạt.
Nguyên nhân là vì sớm ngày giải quyết cuộc chiến này.
Lúc này rốt cục ngộ tính tăng vọt cũng ngừng lại.
Sau khi dung hợp pháp tắc tư tưởng và trí tuệ đến nay, Diệp Phong phát hiện ngộ tính của mình vĩnh cửu tăng lên gấp đôi so với trước khi dung hợp pháp tắc.
"Một luồng pháp tắc tư tưởng và trí tuệ đã có thể giúp ngộ tính của ta trực tiếp tăng gấp bội, thu hoạch ngoài mong muốn!" Diệp Phong cười, tâm tình rất vui vẻ.
"Chờ ta làm thịt ngươi, xem ngươi còn có thể cười được hay không!" Băng Hạt trưởng lão cũng không biết vì sao Diệp Phong buồn cười, bà ta chỉ cảm thấy tiếng cười rất chói tai nên lập tức ngưng tụ thủ đao sắc bén trắng như tuyết lần nữa rồi giận dữ chém xuống.
"Ngươi đánh không lại ta." Diệp Phong nâng nắm đấm lên đánh bay Băng Hạt trưởng lão.
Sau một khắc.
"Chung cực. . . Bạt Kiếm Thuật!"
Diệp Phong đưa tay phải ra, cầm Quy Nguyên kiếm lấy ra từ Tiểu Vũ Trụ, dùng tay trái xem như vỏ kiếm, trong nháy mắt đã hoàn thành ngưng tụ khí tức.
Sau đó hắn đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ rồi chém ra một khí mang sắc bén màu tím, đánh nát Băng Hạt trưởng lão dễ như trở bàn tay, kiếm khí đáng sợ không giảm khí thế mà chém tan luôn chủ mộ của ngôi mộ Hoang Cổ.
Trong đó có một tòa tế đàn huyết sắc quỷ dị.
Đó là điểm yếu của Băng Hạt trưởng lão, phá hủy nó thì bà ta không thể sống lại được nữa.
"Không!" Băng Hạt trưởng lão lại trùng sinh, vội vàng di chuyển tế đàn huyết sắc phía sau mình.
"Ngươi trốn không được!" Diệp Phong lao tới, một quyền đánh nát thân thể vừa tụ lại của Băng Hạt trưởng lão rồi lại tung một quyền đánh nổ tế đàn huyết sắc kia, làm bà ta tan thành mây khói, không thể sống lại.
"Rống!" Những Tử Linh Chiến Tướng khác đều cảm nhận được nên kêu to.
"Các ngươi cũng chết đi cho tat"
Rốt cục Diệp Phong cũng đã rảnh tay để xuất thủ, một ánh mắt sắc bén nhìn sang đã làm những Tử Linh Chiến Tướng thể dung hợp tầng chín mươi còn lại bị Giải Mật Chi Nhãn đánh tan, nhao nhao hóa thành mấy ngàn bản thể Tử Linh Chiến Tướng.
"Giết!" Rốt cục cũng Vong Tình Tiên Đế chiếm thượng phong, hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, một mảng hàn băng thấu xương lan tràn nuốt sống cả ngôi mộ Hoang Cổ trong nháy mắt.
Tạch tạch tạch!
Mấy vạn tên Tử Linh Chiến Tướng đều bị đóng băng, sau khi Vong Tình Tiên Đế búng tay một cái thì băng nguyên sụp đổ, những Tử Linh Chiến Tướng trong đó cũng vỡ vụn ngã xuống theo.
Từ đây cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Đám người mệt mỏi nằm trên mặt đất rồi cười ha ha.
"Thật sự là một trận chiến thảm khốc."
"Nếu không có Diệp chưởng môn thì sợ là hôm nay chúng ta đều đã chôn xương tại nơi này!" Bọn người Lăng Thiên Đế như trút được gánh nặng.
"Hô. . . Cuối cùng cũng kết thúc." Mặc Oanh thu kiếm vào vỏ. Nàng ta đánh trận chiến này đến mức cánh tay run lên, tinh thần khẩn trương cao độ, mặc dù có bất tử chi thân nhưng vẫn cảm thấy quá cố sức, hận không thể lập tức nằm xuống ngủ một giấc.
Trung tâm tầng trong ngôi mộ Hoang Cổ.
Diệp Phong đứng đó như Thương Tùng, lẳng lặng nhìn xung quanh tìm kiếm cá lọt lưới còn tồn tại.
Phía sau màn, mảnh hư không nào đó.
"Băng Hạt trưởng lão chết đi như thế sao?" Sắc mặt Tiêu Phạm Cốc tái xanh.