Chương 2597
Chương 2597Chương 2597
"Đúng rồi, ta tên là Lâm Thúy Thúy, ngươi tên là gì vậy? Ta vừa đột phá Thiên Tiên cảnh, ngươi thì sao?" Lâm Thúy Thúy đưa tay ra tự giới thiệu.
"Đông Hoàng Tiêu." Nàng nói: "Gần đây vừa đột phá Tiên Đế tâng một."
"A, Tiên Đế tâng một à. .. Phốc! Cái gì, ngươi là Tiên Đết Khó trách ta không nhìn thấu được tu vi của ngươi, tỷ tỷ, ngươi quá lợi hại." Lâm Thúy Thúy trừng to đôi mắt sáng tỏ.
"Nói ra rất dài dòng." Đông Hoàng Tiêu không muốn nói kỹ về việc này, bởi vì như vậy làm nàng nhớ tới khoảng thời gian đau khổ bị Lôi Vô Đạo chà đạp kia, trong mắt lập tức tràn đầy u ám.
"Tiêu Tiêu tỷ, ngươi gia nhập tông môn chưa?"
"Còn chưa, thế nào?"
"Ta muốn gia nhập Phiếu Miểu tông, nếu không ngươi đi cùng ta gia nhập nơi đó đi, có thể được Thần Tiên ca ca chỉ điểm, chúng ta nhất định có thể tiến bộ vượt bật."
Nghe vậy, Đông Hoàng Tiêu trâm mặc.
Gia nhập Phiếu Miểu tông?
Trước đó nàng cũng có suy nghĩ tương tự, bây giờ nghe Lâm Thúy Thúy nhắc đến, Đông Hoàng Tiêu quỷ thần xui khiến khẽ gật gật đầu và nói: "Được."
"Quá tốt rồi! Ta nghe nói hàng năm Phiếu Miểu tông đều chiêu nhận đệ tử, mấy tháng sau chính là năm mới, sẽ tuyển nhận đệ tử đời thứ mười hai, đến lúc đó chúng ta cùng trở thành đệ tử chung lớp, cùng tu luyện thì tốt biết bao!" Lâm Thúy Thúy kích động nắm chặt tay Đông Hoàng Tiêu.
Giờ khắc này, thân thể mềm mại của Đông Hoàng Tiêu khẽ run lên.
Trái tim lạnh lẽo lại bị xúc động.
Bên kia, Diệp Phong và bọn Mặc Oanh đi tới, rất nhanh hai bên đã gặp mặt trên một cánh đồng hoang.
"Thân. .. Thần Tiên ca cal"
Nhìn thấy Diệp Phong gần trong gang tấc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Thúy tràn đầy khẩn trương và kích động, mười ngón tay nhỏ giao nhau, bởi vì dùng sức quá đã khiến làn da biến thành màu đỏ tím.
"Thiên Tiên cảnh, không tệ." Diệp Phong đã sớm chú ý tới Lâm Thúy Thúy nên cất tiếng tán thưởng.
"Thân. .. Thần Tiên ca ca, ta. .. Ta muốn gia nhập Phiếu Miểu tông, có được không?" Lâm Thúy Thúy cố lấy dũng khí mà lớn mật nói ra suy nghĩ của mình.
"Trước đó ta từng nói sẽ cho ngươi một cơ duyên, nhưng lúc đó ngươi cự tuyệt. Bây giờ nếu ngươi còn muốn cơ duyên thì ta có thể cho ngươi ngay." Diệp Phong nói.
Người chung quanh lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Đó chính là cơ duyên mà Diệp Phong đáp ứng!
Dù cho là Tiên Đế đỉnh cấp cũng sẽ mắt thèm.
Nhưng Lâm Thúy Thúy lại lắc đầu như cái trống lúc lắc, liên tục khoát tay và nói: "Ta không muốn cơ duyên gì, chỉ muốn gia nhập Phiếu Miểu tông."
"Ngươi quên tín vật ta đưa cho ngươi sao?”
"A2" "Là lệnh bài kia. Chỉ cần ngươi mang nó đến Phiếu Miểu tông thì có thể nhập tông vào bất cứ lúc nào." Diệp Phong nói.
Nghe vậy, Lâm Thúy Thúy lập tức bừng tỉnh.
Thì ra mình đã sớm có thể gia nhập Phiếu Miểu tông, chỉ là trước đó không biết mà thôi.
"Diệp chưởng môn, ta cũng muốn gia nhập Phiếu Miểu tông." Đông Hoàng Tiêu cũng mở miệng.
Diệp Phong lập tức vui vẻ nói: "Hoan nghênh! Ngươi muốn trở thành đệ tử hay là trưởng lão?"
“Có khác nhau sao?" Đông Hoàng Tiêu sững sờ.
"Có." Diệp Phong gật đầu: "Nếu ngươi trở thành trưởng lão thì ta có thể lập tức thu ngươi nhập tông. Nhưng nếu ngươi muốn trở thành đệ tử thì nhất định phải đợi đến sang năm. Bởi vì hàng năm Phiếu Miểu tông chúng ta tuyển nhận một vạn đệ tử, mà năm nay đúng lúc đã nhận đủ."
“Ta nguyện ý chờ.' Đông Hoàng Tiêu nói.
"Ta cũng nguyện ý." Lâm Thúy Thúy nhấc tay phát biểu.
"Ừm, vậy các ngươi đi về tông môn với ta trước, đợi năm mới vừa đến thì ta có thể trực tiếp tuyển nhận các ngươi thành đệ tử đời thứ mười hai của tông môn." Diệp Phong nói.
"Ừm, tốt." Hai nữ tử gật đầu.
Lâm Thúy Thúy và Đông Hoàng Tiêu không cần tham gia khảo hạch là có thể trực tiếp gia nhập Phiếu Miểu tông, khiến cho người của những thế lực khác rất hâm mộ, hận không thể trao đổi thân phận với các nàng.
"Tiêu Tiêu, nếu con đã muốn đến Phiếu Miểu tông thì ta quay về Hư Vô giới đợi trước, khi nào rảnh rỗi nhớ đến Hư Vô giới thăm hai lão già chúng ta." Tam Túc Kim Thiềm lưu luyến nói.
"Kim Thiềm gia gia, ta biết rồi." Đông Hoàng Tiêu hiếm thấy mà lộ ra nụ cười: "Chẳng lẽ người quên ta cũng là Vô Địch Chí Tôn, có được ấn ký vô địch, có thể tự do đi tới đi lui ngoại giới và Hư Vô giới."
"Ha ha, cũng thế." Tam Túc Kim Thiềm cười ha ha, chợt nhún nhảy một cái rồi rời đi.
"Đi thôi, quay về tông." Diệp Phong nhìn xung quanh, phất ống tay áo một cái rồi mang theo bọn người Mặc Oanh, Đông Hoàng Tiêu xé rách hư không mà đi.
Trong vũ trụ tinh không mênh mông, tin tức liên quan tới cuộc chiến ngôi mộ Hoang Cổ lan truyền mãnh liệt, không đến nửa ngày mà toàn bộ cường giả Vũ Trụ đều biết Diệp Phong đột phá Tiên Đế tâng tám mươi bốn trong lúc chiến đấu, chém giết Băng Hạt trưởng lão có được chiến lực cấp Tiên Đế tâng một trăm bình thường.
Một lúc nhất thời, thiên hạ rúng động.
Trong Hằng Cổ thần quốc.
"Băng Hạt trưởng lão đáng chết này, không nghĩ tới ả lại giết chết các đời Quốc sư sau khi từ nhiệm, thật là tội đáng chết vạn lần, tội ác tày trời!" Thành viên của Hội trưởng lão nghe tin thì không ít người mắng chửi.
Cả bọn người Hằng Tinh Thần Vương và Kim Tinh Thần Vương cũng nhíu nhíu mày, không nghĩ tới bên trong Hằng Cổ thân quốc mục nát nghiêm trọng như vậy, cả hội trưởng lão cũng xảy ra vấn đề.
Trong phủ đệ Quốc sư.
"Thì ra là thế! Đánh giết các đời Quốc sư quả nhiên là Băng Hạt trưởng lão, người này lòng dạ rắn rết, bố cục cũng rất lớn, may mà bà ta đã chết, nếu không ta gặp nguy hiểm rồi." Hạ Dao thở ra một hơi.
Nàng rất cảm kích Diệp Phong.
Nếu không phải hắn đích thân xuất thủ chém giết Băng Hạt thì ai biết về sau bà ta có xuất thủ với nàng hay không? "Dao Dao, bây giờ ngươi không có nguy hiểm, có thể yên tâm tu luyện rồi." Hỏa Linh Kiêu đứng một bên nói.