Chương 993: Thiên Tộc cười nhạo
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tiếu Thương Thiên nổi trận lôi đình!
Đã không có thiên kiếp, đời này hắn ta chẳng thể nào đột phá được nữa.
Không riêng gì hắn ta, những người khác cũng tương tự.
Chuyện này đối với toàn bộ người tu hành tại đại lục Thần Châu chẳng khác gì ác mộng cả!
Mà Thiên Tộc, bởi bọn họ không phải sinh linh bản địa của đại lục Thần Châu, là tà ma ngoại vực, nên đột phá không dựa vào thiên kiếp.
Cứ như vậy, tu vi của Thiên Tộc cứ không ngừng tăng lên, còn đại lục Thần Châu thì chẳng còn cường giả.
Bên này giảm bên kia tăng, chờ vài năm nữa, khi các sinh linh trên đại lục Thần Châu chết đi, cả thế giới này sẽ rơi vào tay Thiên Tộc.
Không chỉ Tiếu Thương Thiên biết hậu quả nghiêm trọng này. Mà Diệp Phong, Cổ thánh Kiêu Dương, Thanh Sam kiếm tổ, Kim Linh lão tổ cùng các cường giả cao cấp đều dự cảm được nguy cơ.
Đằng sau vầng sáng của Xích Nguyệt Chi Môn.
Đám cường giả Thiên Tộc nghe được lời thì thầm của Diệp Phong, cũng nghe được cơ sự về thiên kiếp mà Hồ Phi Phi dự cảm.
“Ha ha ha!”
Bọn chúng cười sằng sặc.
“Đừng gấp, để chúng ta qua cười nhạo chúng một phen.”
Một gã Thiên Đế với vẻ mặt dữ tợn nặn tượng đất, đặt vào tế đàn rồi rút ra lực lượng của núi Huyền Không, chuyển hóa thành chiến binh Thiên Tộc, tu vi Thiên Đế.
Xoẹt!
Gã xuyên qua vầng sáng đỏ sậm, hiện thân trước Xích Nguyệt Chi Môn.
“Là đám chết tiệt các ngươi!” Hồ Phi Phi thấy tên chiến binh trước mặt, tức khắc nện ra một côn, đập nát đối phương.
Trên tế đàn, đám đại đế Phá Hư Cảnh của Thiên Tộc hai mặt nhìn nhau.
Trước đó đưa gã chiến binh Thiên Tộc kia qua chủ yếu là để cười nhạo người ta, ai dè chưa kịp mở miệng đã bị Hồ Phi Phi nóng tính đập nát.
“Không sao, nặn thêm một tượng đất nữa!”
Gã Thiên Đế nọ nghiến răng kèn kẹt, tiếp tục phân ra một phần hồn, rót vào tượng đất, dùng tế đàn chuyển hóa thành chiến binh cấp Thiên Đế mới.
Vèo!
Gã xuyên qua vầng sáng rồi hét lớn: “Từ từ, đừng giết ta, ta có chuyện muốn nói!”
Rầm!
Hồ Phi Phi cũng mặc xác đối phương, lại một côn đập nát.
Trên tế đàn, gã Thiên Đế nọ của Thiên Tộc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Gã lại nặn thêm một chiến binh Thiên Tộc cấp Thiên Đế nữa.
Chỉ trong nháy mắt, chiến binh Thiên Tộc thứ ba hiện thế.
“Đừng giết ta!”
“Ta biết nguyên do thiên kiếp biến mất!”
Gã vừa xuất hiện đã gào ầm lên.
Vèo!
Lần này, Hỗn Nguyên Côn của Hồ Phi Phi cách đầu của gã chiến binh Thiên Tộc nọ chừng ba tấc.
Diệp Phong duỗi tay, bóp cổ đối phương, chất vấn: “Ngươi biết?”
“Không sai!”
Dẫu bị bóp cổ nhưng chiến binh Thiên Tộc vẫn sử dụng tiếng bụng để nói: “Không ngờ chứ gì? Thiên kiếp của đại lục Thần Châu các ngươi đã bị Thánh Tôn nhà ta chặn mất rồi.”
“Dù bọn ta chẳng động thủ, qua vạn năm nữa, ngoại trừ đám Cổ Thánh có tuổi thọ vạn năm trở lên, thì đi khắp đại lục Thần Châu, ngay cả Thần Nguyên Cảnh cũng không có.”
“Lại chờ thêm ít năm nữa, Thánh Cảnh cũng tới cuối đời, chỉ biết khoanh tay mà chờ chết già thôi.”
“Khặc khặc khặc khặc khặc!”
Gã chiến binh Thiên Tộc cười dữ tợn.
“Hóa ra là Thánh Tôn của Thiên Tộc ra tay.” Diệp Phong nghiêm mặt.
Chẳng lẽ không có cách xử lý chuyện này à?
Hắn cũng phiền muộn lắm!
Mặc dù hắn có hệ thống chưởng môn, có thể gia tăng thực lực thông qua tu vi của các môn đồ. Nhưng tốc độ gia tăng vẫn rất chậm.
Quan trọng hơn là, nếu các đệ tử không thể đột phá, thì thực lực của hắn tăng kiểu gì!
Trừ phi đi theo con đường chồng số lượng.
Chẳng hạn đặt một mục tiêu nhỏ trước:
Thu một trăm triệu đệ tử Linh Hải Cảnh, kế đó chồng số lượng lên, thể nào thực lực cũng gia tăng nhanh chóng.
“Khặc khặc khặc!”
“Các ngươi đừng hòng ngăn cản! Sao mà ngăn cản được, cứ hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng đi!”
“Ha ha ha......!
Gã chiến binh Thiên Tộc nọ cười miệt thị.
Đằng sau vầng sáng trăng máu, không ít cường giả của Thiên Tộc đều chờ đợi để chứng kiến vẻ mặt nghẹn khuất hoặc phẫn nộ của Diệp Phong, lấy đó làm niềm vui cho bản thân.
“Vẫn phải cảm tạ các ngươi đã nói tin tức này cho bản chưởng môn. Để bày tỏ lònh thành, ta quyết định giết bản thể của ngươi.” Diệp Phong nói một cách lạnh nhạt.
Hiện giờ hắn đang rất tức giận, chỉ muốn giết thêm vài gã cường giả của Thiên Tộc cho nguôi cơn tức trong lòng.
“Giết....... giết bản thể của ta? Ha ha ha! Diệp Phong, bọn ta có trăng máu bảo hộ, ngươi tưởng ngươi giết được chắc? Nực cười!” Chiến binh Thiên Tộc cười lớn, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
“Lời nguyền kỳ dị, chết!”
Diệp Phong duỗi tay điểm vào mi tâm gã chiến binh Thiên Tộc, thi triển môn Thần Thông nguyền rủa từ xa của mình.
Đằng sau vầng sáng, gã Thiên Đế nọ bất chợt che cổ, nom hệt như đang bị ai bóp, sắc mặt đau đớn quằn quại.
Ngay sau đó, thần hồn gã chấn động, ngã ầm trên mặt đất, thân vẫn đạo tiêu.
“Trời ạ!”
Các cường giả Thiên Tộc ở xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ không ngờ có sự bảo hộ của trăng máu mà Diệp Phong vẫn hạ sát thành công một vị Thiên Đế tiếng tăm lẫy lừng.
“Mau chạy đi!”
Đám cường giả Phá Hư Cảnh đằng sau vầng sáng tranh nhau bỏ chạy, nhoáng cái trên tế đàn đã chẳng còn một bóng người.
Trước Xích Nguyệt Chi Môn.
Vì bản thể đã chết nên gã chiến binh Thiên Tộc cũng tan biến, hóa thành một bãi bùn lầy, rơi vào hố trời.
“Chưởng môn, là Thánh Tôn của Thiên Tộc ra tay. Xem ra với thực lực hiện giờ của chúng ta thì không ngăn cản được!” Trên gương mặt mỹ miều của Hồ Phi Phi lộ rõ vẻ lo lắng.
“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn xoay người, nhìn về phương xa.
Nơi đó xuất hiện một thân ảnh đang phi hành tới, không ai khác ngoài Tiếu Thương Thiên.
Sau khi chọn xong nguyên khí thứ ba, hệ kim, hắn ta đã thử dung hợp không ít lần, nhưng vô pháp dẫn thiên kiếp diệt thế tới.
Hồi đầu, Tiếu Thương Thiên còn cho rằng bản thân đột phá thất bại.
Bẵng đi một thời gian, hắn ta mới phát hiện ra cái sự thiên kiếp biến mất, người tu hành không cảm ứng được, nên mới không thể dung hợp nguyên khí.
“Thiên kiếp biến mất rồi!”
Đây là câu đầu tiên mà Tiếu Thương Thiên thốt lên sau khi tới chỗ Diệp Phong với vẻ mặt nghiêm túc.
“Là Thánh Tôn của Thiên Tộc giở trò quỷ.” Diệp Phong nói.