Chương 994: Lời nguyền từ xa, thương nghị đối sách
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hắn vươn tay, chiếu lại cảnh tượng gã chiến binh Thiên Tộc nói chuyện hồi nãy.
Thấy vậy, cặp đồng tử của Tiếu Thương Thiên co lại.
“Cái gã Thánh Tôn chết tiệt này!” Hắn ta lửa giận phừng phừng, “Đầu tiên là dựng trăng máu toàn phần, giờ lại chắn thiên kiếp, sau này còn tính làm cái gì?”
Xoẹt!
Có người xé rách hư không, giáng thế xuống đây, lục đục tới hơn trăm vị.
Ngự chủ, Ngô Hiên, Vạn Kiếm Nhất, Tê Ngưu Thiên Đế.........
Ngay cả Âm Như Dung cũng tới.
Trong lúc nhất thời, uy áp khủng bố phủ khắp cấm địa Thương Thanh, khiến vô số sinh linh quỳ rạp xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
“Hóa ra là Thánh Tôn của Thiên Tộc giở trò quỷ!”
Mọi người đều thấy cảnh tượng mà Diệp Phong chiếu ra, lòng phẫn nộ không thôi.
Đặc biệt là Âm Như Dung, chỉ hận không thể xông thẳng tới núi Huyền Không, làm thịt Thánh Tôn của Thiên Tộc.
Nàng đã là Chuẩn Thánh cấp bốn. Chỉ cần vượt qua đại kiếp nạn phong thánh cuối cùng, nàng sẽ trở thành Thánh Cảnh chân chính.
Lúc trước, nàng luôn cho rằng bản thân chưa chuẩn bị đầy đủ, xác suất độ kiếp thành công không tới mười phần, nên nàng vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, bao giờ chuẩn bị đầy đủ hẵng độ kiếp.
Ấy vậy mà giờ lại không còn thiên kiếp!
Thế còn đột phá cái quỷ!
“Các vị đạo hữu, sự tình là như vậy.”
Diệp Phong đánh tan cảnh chiếu từ thần hồn của bản thân, tiếp tục nói: “Thiên kiếp đã mất, người tu hành không thể đột phá. Chuyện này sẽ khiến đại lục Thần Châu tổn thất nặng nề, càn khôn rung chuyển, phải đẩy nhanh tốc độ xử lý.”
“Kẻ ra tay là Thánh Tôn của Thiên Tộc, nếu chỉ dựa vào chúng ta, sao mà giải quyết được?” Tê Ngưu Thiên Đế lực bất tòng tâm.
“Giải quyết không được cũng phải giải quyết. Bằng không, không chỉ mỗi chúng ta không thể đột phá, mà đám hậu bối cũng sẽ mắc kẹt trên con đường tu hành.” Vạn Kiếm Thánh, Thiên Đế Vạn Kiếm trầm giọng.
“Đây là tác phẩm của Thánh Tôn, giải quyết thế nào?”
“Đúng vậy!”
“Đây là tử cục, vô giải!”
Các cường giả lắc đầu bất lực.
“Ta có một biện pháp, song không biết có được hay không.” Đúng lúc này, Diệp Phong chợt nảy ra một ý tưởng.
…
“Biện pháp gì?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Phong.
Ngay cả Âm Như Dung cũng tỏ vẻ hứng thú.
Diệp Phong vỗ tay, nói: “Đột phá cần thiên kiếp, mà thiên kiếp là do thiên địa chi lực sinh ra. Nếu chúng ta khống chế được thiên địa chi lực, chẳng phải sẽ tạo ra thiên kiếp nhân tạo à?”
“Trời!” Mọi người sáng bừng mắt.
“Không sai!”
“Hầu hết những người ở đây đều là cường giả đỉnh cấp, ít nhiều gì cũng sở hữu thiên địa chi lực và lôi pháp. Nếu bắt chước được thiên kiếp, dẫu uy lực không quá mạnh, thì vẫn đủ cho người tu hành dưới Phá Hư Cảnh đột phá.”
“Chủ ý của Diệp chưởng môn đáng tin cậy đấy!”
Người từ các thế lực lớn hào hứng phụ họa.
Thấy Diệp Phong được người người kính nể, Âm Như Dung đằng sau đám người đen mặt, lại không thốt được lời nào.
Nếu Diệp Phong dựng được thiên kiếp thật, giải quyết tình trạng lửa sém lông mày trước mắt, hắn sẽ trở thành đại ân nhân của giới tu hành cả đại lục Thần Châu.
Nếu là trước kia, như vậy đã phong thần được rồi!
“Chỉ có điều......... Làm sao để phục dựng thiên kiếp?” Hồ Phi Phi đứng kế bên Diệp Phong gãi đầu, mắt chớp chớp, vẻ mặt mù mịt.
“Thiên kiếp nói khó không khó, nói dễ lại không dễ.” Nói xong, Diệp Phong chỉ tay lên hư không.
“Đầu tiên, phải khống chế lôi pháp, kế đó sử dụng thiên địa chi lực. Cuối cùng còn phải câu thông với thiên đạo.”
“Bởi vì thiên đạo đã biến mất, nên chỉ có thể câu thông với tàn niệm của thiên đạo, nhưng ảnh hưởng không lớn lắm.”
“Ngặt một nỗi, không dễ gì mà câu thông với tàn niệm của thiên đạo.”
Nói đến đây, Diệp Phong nhướng mày.
Hắn chợt nhớ đến một chuyện, nếu đó là thật, vậy câu thông với thiên đạo không quá khó.
“Câu thông với tàn niệm của thiên đạo có gì mà khó? Mỗi đại năng Thánh Cảnh đều có thể làm được một cách dễ dàng. Hơn nữa, thiên tuyển chi tử, thiên mệnh chi tử lẫn thiên đạo chi tử cũng đều làm được.” Tiếu Thương Thiên bất chợt chen ngang rồi nhìn sang Diệp Phong.
“Không sai!” Diệp Phong gật đầu.
Đây cũng là chuyện mà hắn vừa nghĩ tới.
Tiếu Thương Thiên và hắn đều là thiên tuyển chi tử. Mà không ít người có mặt ở đây cũng là thiên tuyển chi tử. Họ đều có không nhiều thì ít Anh Linh Chi Lực viễn cổ, mỗi người một vùng, được trời xanh ưu ái.
“Quả thực thiên tuyển chi tử có thể câu thông với tàn niệm của thiên đạo. Song chỉ ở một khu vực nào đó thôi. Chẳng hạn như ta là thiên tuyển chi tử của cấm địa Thương Thanh, vậy nội trong cấm địa, ta mới câu thông với tàn niệm của thiên đạo được. Nếu vượt quá giới hạn đó, thì sẽ không câu thông được.” Tiếu Thương Thiên nói thêm.
“Để ta thử xem.” Diệp Phong nhắm hai mắt, bắt đầu cảm ứng.
Sau đó, hắn phát hiện bản thân không cảm nhận được tàn niệm của thiên đạo.
Có lẽ không khác lời của Tiếu Thương Thiên là bao, thiên tuyển chi tử chỉ hữu hiệu tại một vùng nào đó thôi.
“Các vị đạo hữu, xin chờ một lát.” Diệp Phong xé rách hư không, quay về Phiêu Miểu Tông.
Tại mảnh đất vương quốc Linh Diệu quen thuộc, Diệp Phong nhắm hai mắt, thả hồn vào thiên nhiên, rốt cuộc cũng cảm ứng được một đạo ý thức huyền diệu, phức tạp và khổng lồ.
Đó là tàn niệm của thiên đạo!
Nó khổng lồ tựa biển rộng, như thể bao dung cả thế gian, giống như người mẹ vĩ đại, luôn khoan dung vô bờ bến đối với đứa con của mình.
“Câu thông được rồi!” Diệp Phong mừng rỡ.
Hắn lại xé rách hư không, trở lại vị trí cũ.
Bởi vì mọi người đã dựng cấm chế cách âm ở xung quanh, nên dù đằng sau Xích Nguyệt Chi Môn có người, cũng không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
“Ta đã câu thông thành công với tàn niệm của thiên đạo tại Phiêu Miểu Tông. Vậy có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi.” Diệp Phong nói với mọi người.
“Tạo thiên kiếp nhân tạo cũng không dễ như vậy. Dù câu thông được với tàn niệm của thiên đạo, vẫn phải suy diễn thêm nhiều.” Một lão giả đứng dậy nói.
Lão vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kính trọng, ngay cả Âm Như Dung cũng thay đổi sắc mặt.
Diệp Phong nhìn về phía đối phương.
Người nọ mặc đạo bào màu xanh biển, tay cầm phất trần, là Đại trưởng lão của Thánh địa Vạn Hóa, Chuẩn Thánh cấp bốn, tên “Dư Lạc”.
Nơi này cũng có mấy vị Chuẩn Thánh cấp bốn, mà Dư Lạc là một trong số đó.
Dĩ nhiên, Diệp Phong cũng nhận thức đối phương.
Hồi trước, lúc thương nghị trên đảo Huyền Không, biển Thiên Nguyên, Dư Lạc là người đại diện cho Thánh địa Vạn Hóa. Trước khi lão rời đi còn để lại một câu “Ta có một đứa cháu gái” cho Diệp Phong.
Cho nên Diệp Phong mới có ấn tượng sâu sắc về đối phương.