Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 995 - Chương 995 - Chuẩn Thánh Dư Lạc, Lôi Trì

Chương 995 - Chuẩn Thánh Dư Lạc, Lôi Trì
Chương 995 - Chuẩn Thánh Dư Lạc, Lôi Trì

Chương 995: Chuẩn Thánh Dư Lạc, Lôi Trì

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Chuẩn Thánh Dư Lạc nói không sai. Muốn tạo thiên kiếp cần phải suy diễn, hơn nữa còn phải kiến tạo Lôi Trì.” Sau khi sử dụng Trí Tuệ Chi Tâm, Diệp Phong nói với mọi người.

“Lôi Trì?” Mọi người ngạc nhiên.

Thành thực mà nói, bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Phong nói tiếp: “Lôi Trì chứa đựng thiên kiếp. Sau khi câu thông và được thiên đạo chấp nhận, hấp thu thiên địa chi lực hóa thành thiên kiếp, rồi giữ ở trong Lôi Trì.”

“Nếu có người muốn độ kiếp, vậy Lôi Trì sẽ xuất hiện, dẫn thiên kiếp tới.”

“Sau khi độ kiếp xong, Lôi Trì ẩn mình trong hư không, tiếp tục giữ thiên kiếp, chờ đợi lần phóng thích kế tiếp.”

“Đó là những điều ta thiết nghĩ.”

Diệp Phong cũng không giấu diếm gì.

Đây là cơ sự của cả đại đại lục Thần Châu, ảnh hưởng đến điểm mấu chốt là toàn bộ người tu hành có đột phá được hay không.

Hắn biết rõ, chỉ mình hắn thì không thể nào tạo ra Lôi Trì, cần sự đồng tâm suy diễn của mọi người.

“Nếu Diệp chưởng môn đã nghĩ vậy, chi bằng chúng ta giúp đỡ một tay, xem thử có tạo Lôi Trì được hay không, để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt. Nếu thành công, về sau hẵng tạo ra Lôi Trì cấp bậc cao hơn.” Nói xong, Chuẩn Thánh Dư Lạc nhìn mọi người xung quanh, “Chư vị thấy sao?”

“Được, ta đồng ý giúp Diệp chưởng môn một tay.” Người từ các thế lực lớn đồng loạt gật đầu.

Trong đám người, ngoại trừ Âm Như Dung có vẻ hơi do dự, các cường giả còn lại đều ngồi khoanh chân, chuẩn bị giúp Diệp Phong suy diễn một phen.

“Bỏ đi!”

“Cứ xem Diệp Phong có tạo ra Lôi Trì được không đã. Nếu không thể, hừ! Chẳng cần mình nói hắn cũng đủ bị bêu danh rồi.” Âm Như Dung cũng khoanh chân, chuẩn bị sẵn sàng.

“Chư vị, vẫn nên tới phụ cận Phiêu Miểu Tông thì hơn!” Diệp Phong vung tay, xé rách hư không, dẫn đầu tiến vào trong.

Ngay sau đó, Diệp Phong xuất hiện tại hòn đảo trên đầu Ngưng Thần Tổ Thụ.

Vèo vèo vèo!

Tiếu Thương Thiên, Ngô Hiên, Tề Ngưu Thiên Đế, Vạn Kiếm Nhất, Chuẩn Thánh Dư Lạc....... Ngay cả Âm Như Dung cũng tới đây.

Bọn họ quan sát Ngưng Thần Tổ Thụ từ trên xuống dưới, cảm thấy nó không tệ thật, trên người có khí tức thuộc về thần đạo, thảo nào có khả năng kết ra loại quả có công hiệu bảo hộ cho những người thăng cấp lên Thần Nguyên Cảnh.

“Các vị đạo hữu, bắt đầu đi!” Diệp Phong nói một cách từ tốn.

Về lại Phiêu Miểu Tông, hắn dùng thân phận thiên tuyển chi tử của mình, lại câu thông với tàn niệm của thiên đạo.

“Cần bọn ta làm gì cứ nói thẳng.” Tiếu Thương Thiên nói.

Kể từ khi xem Diệp Phong thành tấm gương của mình, trong tình huống không trái với bản tâm, hắn ta sẽ ủng hộ Diệp Phong vô điều kiện.

Giữa hư không, Diệp Phong hít một hơi thật sâu, trong đầu xuất hiện vô số ý niệm.

Lôi Trì.......

Đây không phải ý tưởng nhất thời, mà là thần thoại trong ký ức kiếp trước của Diệp Phong.

“Các vị đạo hữu, chờ ta câu thông với tàn niệm của thiên đạo, có ý tưởng và phương hướng chính xác, rồi hẵng giúp ta suy diễn những việc kế tiếp.” Diệp Phong nhìn xung quanh, từ tốn nói.

“Không thành vấn đề.” Tiếu Thương Thiên là người tỏ thái độ đầu tiên.

“Ngươi cứ xác định phương hương đi, bọn ta không gấp.” Ngự chủ cũng chống cằm, đồng ý.

Những người còn lại cũng tương tự.

Lôi Trì và thiên kiếp nhân tạo là ý tưởng của Diệp Phong, nên các cường giả có mặt ở đây đều muốn biết hắn có tạo ra kỳ tích hay không.

“Vậy phiền các vị chờ rồi.” Diệp Phong gật đầu, nhắm hai mắt.

Hồ Phi Phi sáng lên hai lần, tiến vào hình thái chiến đấu cấp hai, đứng trước mặt Diệp Phong để hộ pháp cho hắn.

Trong hỗn độn, ý thức Diệp Phong xuất hiện.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, lại vô hạn vô biên, toàn những tàn niệm rực rỡ còn dư lại, trôi nổi giữa hư không.

“Thiên đạo tiền bối, ngài có đó không?” Diệp Phong dùng thân phận thiên tuyển chi tử của mình cất lời.

Đây là thế giới bên trong tàn niệm của thiên đạo!

Sau khi nhắm hai mắt, Diệp Phong lấy ý niệm của bản thân để câu thông với tàn niệm của thiên đạo, cuối cùng tiến vào thế giới hỗn độn này.

Sau một lúc lâu.

“Ta ở đây!”

Một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên.

Thế giới hỗn độn sôi sục, vô số tàn niệm hội tụ ở chính giữa, hình thành thân ảnh một nam tử rắn rỏi xuyên y phục bảy màu.

Lúc nhìn thấy diện mạo đối phương, Diệp Phong kinh ngạc không thôi.

“Vì sao thiên đạo lại giống ta như vậy?” Diệp Phong nhìn nam tử trước mắt, nói với vẻ ngạc nhiên.

Hình dáng mà tàn niệm của thiên đạo hóa thành, ngoại trừ y phục bảy màu chói mắt thì những điểm khác đều y hệt Diệp Phong, quả thực khiến hắn ngạc nhiên vô đối.

“Ta là tàn niệm của thiên đạo, tồn tại trong thâm tâm mỗi người trên thế gian này, sở hữu mọi dáng vẻ của chúng sinh. Ai nhìn thấy ta, thì ta sẽ là người đó.” Tàn niệm của thiên đạo khẽ nói.

“Vậy sao?” Diệp Phong tỉnh ngộ.

Điều này có nghĩa là, bất luận ai tiến vào thế giới này, thiên đạo mà người đó nhìn thấy đều y hệt chính bản thân người đó.

Diệp Phong thấy thiên đạo, nên mới giống hắn.

Nếu Tiếu Thương Thiên tiến vào đây, thì diện mạo của tàn niệm thiên đạo mà hắn ta nhìn thấy sẽ là dáng vẻ của chính Tiếu Thương Thiên.

Mà một con chó nhìn thấy thiên đạo, thì dáng vẻ thiên đạo cũng là một con chó.

Cái đó gọi là dáng vẻ của chúng sinh!

“Thiên đạo tiền bối, chắc ngài cũng biết mục đích đến đây của ta?” Diệp Phong nén nỗi ngạc nhiên vào trong, vội đề cập thẳng vào vấn đề chính.

“Biết, ngươi muốn tạo ra Lôi Trì, mở ra con đương tu hành cho đám người kia, quả là có dũng khí!” Tàn niệm của thiên đạo chắp hai tay sau lưng, nói từ tốn.

“Vậy......... Ta nên làm thế nào?” Diệp Phong dò hỏi.

“Ngươi đi lên trên nhìn xem, đến cuối ắt sẽ có kết quả.”

Ong!

Diệp Phong thấy cả người mình như run lên.

Ý thức của hắn rời khỏi thế giới hỗn độn của tàn niệm thiên đạo, song lại không quay về bản thể, mà là liên tục bay lên trên.

Xuyên qua tầng gió, tầng thiên lôi, màn trời.....

Cuối cùng, ý thức của Diệp Phong tới một ngọn núi hùng vĩ lơ lửng trên đám mây bảy màu.

“Là núi Huyền Không!” Diệp Phong biết nơi này.

Dẫu hắn chưa từng đặt chân tới núi Huyền Không, nhưng hắn đã thấy qua bản đồ địa hình của nó.

“Sơn mạch lớn thật!”

Diệp Phong phát hiện đa phần chân núi Huyền Không bị che khuất bởi mây bảy màu, chỉ còn đỉnh núi chừng trăm vạn dặm lộ ra mà thôi.

Thoạt nhìn địa hình của nó trông hệt như thế giới trên mây vậy.

Bình Luận (0)
Comment