Chương 996: Nhớ kỹ đạo văn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Vèo!
Bỗng nhiên, ý thức của Diệp Phong bị một lực lượng bí ẩn kéo đi, tới phía trước tòa cung điện tan hoang.
Nhìn những cột đá bị sập, hoành phi vỡ nát, hắn muốn ghép lại, lại phát hiện tay của bản thân hoàn toàn xuyên thấu đồ vật ở nơi đây, tựa như ở hai thế giới khác nhau.
“Suýt chút nữa thì quên, hiện giờ mình đang ở trong trạng thái ý thức, vốn không chạm mặt bất cứ thứ gì ở đây, chỉ có thể nhìn mà thôi.”
“Đương nhiên, người ở đây cũng không thấy mình.”
Diệp Phong nghĩ thầm.
Hắn không biết vì nguyên do gì mà tàn niệm của thiên đạo lại đưa ý thức của hắn tới đây. Nhưng nếu đã tới, ắt hẳn phải có đạo lý.
Vì thế, Diệp Phong bắt đầu quan sát cẩn thận.
Chỉ tiếc rằng, Động Sát Chi Nhãn của hắn lại không có hiệu lực.
“Hệ thống, hệ thống?” Diệp Phong mặc niệm.
“Chưởng môn có việc gì?”
“Vì sao không dùng Động Sát Chi Nhãn được?”
“Tàn niệm của thiên đạo vô pháp phục chế thiên phú Động Sát Chi Nhãn của chưởng môn. Cho nên dưới tình huống ý thức thoát ly khỏi bản thể như lúc này, Động Sát Chi Nhãn mất tác dụng.”
“Được rồi........”
Diệp Phong hơi bất đắc dĩ.
Hắn quan sát xung quanh, nhìn tấm hoành phi nát thành mấy khối ở trên mặt đất, dựa theo những văn tự còn sót lại, ghép thành bốn chữ.
“Đại điện Lôi Trì!” Diệp Phong nghĩ thầm.
Hắn băng qua đống vỡ nát, đi dọc theo con đường trước mặt, tiến tới cuối cùng.
Đây là một tòa Thánh Điện cực kỳ rộng lớn.
Dẫu đã sụp đổ, đại điện Lôi Trì vẫn tản ra khí thế viễn cổ hùng hậu. Dù đang ở trạng thái ý thức, Diệp Phong vẫn chấn động vô cùng.
“Đây là Thánh Binh chí bảo!” Diệp Phong cả kinh.
Hắn bước vào đại điện Lôi Trì, nhìn thấy Thiên Lôi Trì, bên trong còn dư lại một ý căn nguyên của Thiên Kiếp Chi Lực, song lại bị một loại lực lượng cường đại phong bế, vô pháp rơi xuống.
Diệp Phong đứng kế bên Lôi Trì.
Hắn thấy được dưới đáy Lôi Trì là một tảng thủy tinh trong suốt khổng lồ, cũng thấy vô số đốm sáng đang lập lòe.
Diệp Phong vươn tay, chạm vào Lôi Trì.
Ong!
Ngay sau đó, ý thức của hắn chìm vào trong Lôi Trì, như thể biến thành Thần Tướng chưởng quản thiên kiếp.
Ý niệm vừa động, Diệp Phong cảm nhận được đại lục Thần Châu, ít nhất thấy trăm vạn Thần Nguyên Cảnh đang trong trạng thái muốn độ kiếp.
“Lôi kiếp, hạ!”
Diệp Phong nghĩ thầm, muốn khống chế Lôi Trì.
Đùng!
Thiên Kiếp Chi Lực bên trong Lôi Trì tuôn ra điên cuồng, như sóng to gió lớn, muốn đánh xuống đại lục Thần Châu, hình thành thiên kiếp. Chỉ có điều chưa rời khỏi Lôi Trì đã bị phong ấn bắn ngược lại.
“Phong ấn mạnh thật!”
Diệp Phong tính phân tích phong ấn, lại nhận ra với năng lực suy diễn hiện giờ của mình vốn chẳng nhìn thấu được nó.
“Chắc hẳn đây là phong ấn của Thánh Tôn Thiên Tộc, rất cường đại, với lực lượng hiện giờ của mình, phá không nổi.”
“Tàn niệm của thiên đạo dẫn mình tới đây, chắc chắn không phải để mình phá giải phong ấn, bởi thiên đạo biết rõ mình phá không nổi.”
“Vậy thì nhiệm vụ của mình là học hỏi!”
“Mình muốn kiến tạo Lôi Trì tương tự với đại điện Lôi Trì, mà nơi này lại có vô số trận văn phức tạp. Mình phải dựa vào Trí Tuệ Chi Tâm để nhớ kỹ trận văn, kế đó quay về bản thể!”
Diệp Phong sáng tỏ.
Hắn nhận thức được sứ mệnh của bản thân!
Diệp Phong quét ý thức quanh đại điện Lôi Trì. Thoạt nhìn có vẻ trận văn ở đây có liên hệ với tàn niệm của Thiên đạo, chúng bắt đầu sáng rực lên, để hắn thấy rõ từng chi tiết.
“Tốt quá rồi!”
Diệp Phong phát huy tối đa Trí Tuệ Chi Tâm, mở bừng hai mắt, nhớ kỹ những trận văn xuất hiện trước mắt.
Kế đó, hắn cảm ứng được một luồng khí tức huyền diệu và phức tạp.
“Là đạo văn!”
“Xem ra, đại điện Lôi Trì được thiên đạo tạo ra ở thời đỉnh phong, bên trên ẩn chứa một lượng lớn văn tự thuộc về thiên đạo, nên được gọi là đạo văn, thâm ảo vô biên.”
“Muốn xây dựng Lôi Trì, đạo văn là thứ không thể thiếu!”
“Song, hiện tại chỉ là phục dựng Lôi Trì bình thường để giải quyết nan đề trước mắt, không có đạo văn cũng không sao.” Diệp Phong tiếp tục nhớ kỹ trận văn.
Trận văn và đạo văn trong đại điện Lôi Trì quá phức tạp, chỉ mỗi việc nhớ thôi mà đã khiến hắn cảm thấy ý thức của mình như muốn nổ tung, tim đập như trống dồn.
Một canh giờ sau, đại điện Lôi Trì không còn sáng lên nữa.
Diệp Phong còn định thuộc thêm, song lại phát hiện ý thức của bản thân bị một lực lượng vô hình nào đó bài xích, rớt xuống núi Huyền Không, trở lại bản thể tại Phiêu Miểu Tông.
Chẳng lâu sau đó, tại đại điện Lôi Trì, núi Huyền Không.
Một bóng người bị bao phủ trong sương mù xuất hiện tại nơi này, ánh mắt nghi hoặc quét khắp nơi, song lại không phát hiện ra điểm dị thường nào.
“Quái lạ!”
“Rõ ràng bổn tọa thấy có người tới đây.”
“Chắc là ảo giác rồi!”
Người nọ lẩm bẩm, nhìn căn nguyên thiên kiếp vẫn ở trong trạng thái bị phong ấn, liền gật đầu đầy hài lòng.
“Quả không hổ là bút tích của Thánh Tôn, ngay cả đại điện Lôi Trì cũng bị phong ấn. Chỉ cần đại lục Thần Châu không còn ai đột phá đến Thần Nguyên Cảnh trở lên, chẳng mấy chốc sẽ phế mà thôi.”
“Đó là lúc vương giả Thánh Tôn quay về!”
“Ha ha ha!”
Người nọ ngẩng mặt cười lớn, đạp không rời đi.
Tại Phiêu Miểu Tông.
Diệp Phong đắm chìm trong thế giới ý thức, một lúc lâu sau mới mở mắt, nom rất mệt mỏi.
“Phù!” Hắn thở dài một hơi, “Bao lâu rồi?”
“Một canh giờ.” Ngự chủ đáp lời.
“Vẫn ổn! Ta vừa có thu hoạch không tồi, nên sẽ đưa những gì suy diễn được cho mọi người.” Diệp Phong nhìn mọi người rồi vung tay lên, dùng linh khí khắc họa lại đạo văn, chiếu lên không trung.
Ngay sau đó, luồng khí tức huyền diệu khuếch tán một cách chậm rãi.
Mọi người quan sát trận đồ như được khắc sẵn trên hư không, thần hồn bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn.
“Đạo văn!”
Chuẩn Thánh Dư Lạc, Âm Như Dung và những Chuẩn Thánh cấp bốn nhìn trận đồ đăm đăm, sắc mặt đại biến. Cả đám đứng lên, suýt chút nữa thì khống chế không nổi khí tức của bản thân mà phá hỏng trận đồ.