Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 23

Trong phòng không có dép dư, Trần Tửu giẫm chân trần lên thảm đi ra ngoài.

Vừa đóng cúc áo, vừa mở cửa phòng.

Cửa vừa mở đã thấy Nhạc Mông ngơ ngác dụi mắt định gõ cửa.

Cô nàng giơ tay, miệng há thành số không, ngỡ ngàng nhìn Trần Tửu đang mặc chiếc áo sơ mi kiểu nam trước mặt.

Chiếc sơ mi trắng một nửa tụt xuống đầu vai, còn nửa kia tụt xuống khuỷu tay, để lộ phần áo ngực đen như ẩn như hiện và những dấu hôn.

“Ôi trời ơi.” Cô nàng trợn to mắt, “K.ích th.ích quá!”

“…”

Nhạc Mông xoa xoa ót, “Tôi, tôi đi WC.”

Trần Tửu nghiêng người nhường lối.

Nhạc Mông sượt vào như hồn ma, lao tới cửa nhà vệ sinh, quay cái cổ cứng đờ lại nhìn.

“Tôi có thể hỏi một câu không?”

Trần Tửu nghiêng đầu, ý bảo cô nàng hỏi.

Nhạc Mông hít sâu: “Tối qua còn anh chàng nào ở trong nhà này không?”

Trần Tửu: “Không có.”

Vẻ mặt khiếp sợ của Nhạc Mông chuyển sang chết lặng, từ chết lặng biến thành bình tĩnh, trong bình tĩnh lộ vẻ thấu hiểu.

Trần Tửu ngước mặt lên, cũng bình tĩnh nói, “Dù bây giờ cô có bảo với tôi rằng Lục Tầm là con trai Trần Quần thì cũng muộn rồi.”

Nhạc Mông giơ ngón tay cái lên với cô, “Cô gái, làm tốt lắm.”

Trần Tửu: “…”

Chẳng biết là mắng hay khen cô nữa.

“Chỉ có cô mới chịu nổi Trần Quần, tôi nể cô lắm đấy.” Hàng mi Nhạc Mông chớp động, “Trâu quá!”

“…”

Trần Tửu: “Hình như bọn cô rất sợ cậu ấy.”

“Hơi hơi.” Nhạc Mông lấy ngón tay cái đo, “Tôi thề, chỉ xíu như này thôi, không nhiều lắm.”

“Sợ thì sao còn chơi với cậu ấy?”

Thế khác nào ngứa đòn.

Nhạc Mông lười biếng vươn vai để lộ vùng bụng trắng nõn, “Ham tiền của cậu ta.”

Trần Tửu cạn lời.

“Lừa cô thôi.” Cô nàng cười gõ mũi Trần Tửu một cái, “Kết bạn cần gì lý do, thấy hợp mắt là được.”

Trần Tửu: “Cậu ấy giàu lắm à?”

Nhạc Mông lấy nước rửa mặt, đáp qua loa: “Giàu, cực giàu, còn giàu hơn cả tôi và Diêm Thiếu Đình gộp lại, cô kiếm hời rồi.”

“Tôi không ham tiền của cậu ấy.”

“Tôi biết, vì tình à?” Nhạc Mông lau mặt nói: “Nhưng giàu đúng là một ưu điểm, nếu không sao cậu ta lại có nhiều gái vây thế.”

Trần Tửu khựng người: “Nhiều gái?”

Nhạc Mông liếc nhìn cô, thong thả nói: “Tuy Trần Quần trông cũng bình thường, tính tình lại lạnh lùng, nhưng điều không thể chối cãi là cậu ta giả vờ rất ra dáng, lúc nào cũng lịch sự đúng với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, hơn nữa lại giàu khủng khiếp, có người theo đuổi cũng rất bình thường.”

Cô nàng vẩy vẩy nước trên tay, thân mật kề sát Trần Tửu nói: “Nhưng giờ chắc là khá hơn rồi, giờ trên người cậu ta toàn mùi phụ nữ, ai mà không biết là đã có chủ chứ.”

Có chủ cũng không phải không thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Huống chi “người chủ” này danh không chính ngôn không thuận.

Trần Tửu nghe mà nghẹn lòng, sắp không giữ được vẻ tươi cười trên mặt.

Nhạc Mông trấn an: “Lần sau cô nhớ mạnh bạo hơn tí, đừng cào mỗi lưng, phải cào cả vài đường trên mặt nữa, ngay cả chó con đánh dấu lãnh thổ cũng biết phải làm cho rõ ràng.”

“…”

Trần Tửu nghĩ tới màn kiều diễm đêm qua, bất giác nóng mặt.

Dưới ánh mắt sâu xa của Nhạc Mông, khuôn mặt cô dần dà sung huyết đỏ bừng.

*

Bảy rưỡi sáng, chân trời sáng tỏ.

Nhạc Mông bày Trần Tửu cách đi thang máy lên tầng trên, còn mình thì đi trước.

Thang máy êm ru ngừng ở cửa tầng bốn tòa nhà, mở cửa ra là phòng bếp và nhà ăn.

Cửa sổ sát đất trong suốt thu non nửa Tứ Phương vào mắt, nếu tòa nhà này mà cao thêm mười tầng thì có thể nhìn thấy nửa thành phố.

Trần Quần đưa lưng về phía Trần Tửu bận bịu, trên bàn là bữa sáng đơn giản thường thấy.

Trần Tửu nhớ Nhạc Mông bảo nhà họ Trần thuê hai đầu bếp cho anh thì không khỏi mỉm cười.

Cô cứ tưởng mở cửa ra sẽ thấy một bữa tiệc Mãn – Hán.

Nhưng Trần Quần thế này khiến cô thấy quen hơn, cũng thích hơn.

Trên bàn bày hai bộ chén đũa, như biết rõ Nhạc Mông sẽ không tới. Trần Tửu vòng qua bàn, đi tới sau lưng Trần Quần, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Trần Quần trượt tay, chiếc muỗng rớt vào nồi đánh keng một tiếng.

Anh như hốt hoảng mà gỡ tay Trần Tửu ra, dưới ánh mắt bình tĩnh của cô bỗng luống cuống như một con thú nhỏ đáng thương.

“Ăn, ăn sáng đã.”

Trần Tửu bình tĩnh chớp mắt một cái, nói: “Ừm.”

Bàn ăn rất dài, Trần Quần và Trần Tửu chia nhau ngồi hai phía, không khí yên ắng, chỉ nghe tiếng chén đũa chạm nhau.

Mặt đối mặt, tuy khoảng cách cực gần nhưng cô lại không nhìn thấy mặt Trần Quần.

Từ đầu chí cuối anh không chịu ngẩng lên nhìn cô.

Anh không nói, Trần Tửu cũng không nói, việc phá vỡ im lặng này phải xem ai chịu thua trước.

Vì thế không khí càng kỳ lạ hơn.

Cuối cùng Trần Quần bại trận trước, anh siết đôi đũa, khẽ hỏi: “Khi nào chị thi?”

Trần Tửu: “Thứ Tư tuần sau.”

“Thế ăn cơm rồi về trường sớm một chút… mà học.”

Trần Tửu nhìn sang anh, “Em không tiễn chị à?”

Giọng Trần Quần khàn khàn: “Em… có tí việc…”

“Em nói dối.”

Trần Tửu khẳng định, anh chắc chắn không rành nói dối, lần nào nói dối trông cũng rất vụng về.

Trần Quần đảo canh, sắp chui đầu vào chén cơm, một lúc lâu sau mới nói: “Không lừa chị đâu.”

Vẫn dáng vẻ vụng về ấy.

Vóc người anh gầy gò vốn trông đã đáng thương, lại thêm cách nói năng và giọng điệu cứ như im lặng khẩn cầu… cầu cô đừng hỏi gì thêm.

Trần Tửu dựa lưng vào ghế, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cả phòng bếp to như vậy mà chỉ có hai người họ, trống rỗng đến mức khiến người ta lúng túng.

Trần Tửu không thể tưởng tượng lúc Trần Quần ở đây một mình làm sao đối diện với sự im ắng và quạnh quẽ này.

“Trần Quần.” Cô bỏ chén đũa xuống, thấy hơi mệt mỏi nên khép hờ mắt, “Em có biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?”

Giữa họ là hỗn loạn, thấp thỏm, xé rách, đến giờ cũng không thấy rõ tương lai.

“Là mềm lòng.”

Trần Tửu nghĩ, cô quá bạc bẽo, quá máu lạnh.

Lúc trước cô xin Ngụy Tri Ngộ dẫn mình đi, thật ra ban đầu Ngụy Tri Ngộ không đồng ý. Anh ta không chắc chuyện này có thể thành công hay không nên không dám đánh cuộc, không dám kéo cả đời mình liên lụy vào chuyện này.

Là cô lén dẫn anh ta tới gặp con dâu thím Ba, từ rất lâu trước đó cô đã biết cô gái kia có gia thế không đơn giản, bị lưu lạc tới nơi này đúng là xui tám kiếp.

Quả nhiên, dù đã mang thai, cô gái kia vẫn tàn nhẫn như cũ, chị hứa sẽ cho Ngụy Tri Ngộ tương lai và tiền tài không thể chối từ nổi, đạt thành giao dịch với anh ta, rốt cuộc anh ta cũng đồng ý dẫn Trần Tửu đi.

Đây là một canh bạc khổng lồ, đánh cuộc bởi vận mệnh của Ngụy Tri Ngộ, sự quyết tuyệt của Trần Tửu, và tất thảy may mắn của bọn họ.

Sự thật chứng minh họ quả đúng là may mắn.

Thím Ba bị cảnh sát ấn xuống đất. Mụ nhổ bãi nước bọt với cô, quát: “Con nhãi ranh chết tiệt, mày sẽ không được chết tử tế, biết sớm thì lúc trước tao phải băm vằm đồ con hoang nhà mày ra cho chó ăn.”

Trần Tửu chỉ cười khẩy không đáp.

Cô gái đã lớn bụng hờ hững nhìn tên ngốc mắt đỏ ngầu toan xông tới nhưng lại bị rất nhiều đôi tay xung quanh ngăn lại.

Người đàn ông tóc mai hai bên đã bạc đi từ xa tới, tuổi tác tuy cao nhưng vẫn còn rất phong độ. Cảnh sát nhường đường cho ông, cung kính gọi: “Cựu bí thư.”

Ông cụ đi tới bên cạnh con dâu thím Ba, đôi mắt sáng trong lộ vẻ đau lòng, vươn tay cầm tay chị, nghẹn ngào nói: “Bé, con chịu khổ rồi.”

Cô gái chỉ lắc đầu: “Không sao ạ.”

Chị bước tới chỗ Trần Tửu, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ánh mắt Trần Tửu dừng trên cái bụng nhô cao của chị, hình như chị cảm nhận được, đưa tay v.uốt ve nó, cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé cùng chung máu mủ với mình trong người, vẻ mặt càng lạnh lùng tàn nhẫn hơn.

Trần Tửu hỏi: “Chị không muốn giữ nó à?”

“Tôi chưa bị điên.” Chị cười lạnh tanh.

“Nó đã…”

Trần Tửu hơi khó xử, cô gái tiếp lời: “Bảy tháng.”

Lớn vậy mà phá thai, Trần Tửu vô thức cảm thấy nguy hiểm, nhưng chưa kịp mở lời thì cô gái kia đã nói: “Đừng khuyên tôi.”

Chị nâng bụng, quay đầu nhìn gã ngốc đang giãy giụa điên cuồng, cười nhạo gã.

“Cuộc đời tôi không thể bị thứ rác rưởi như vậy hủy hoại.”

Rác rưởi.

Trần Tửu không còn gì để nói.

Cô gái xoay người, người đang đứng đợi bên cạnh lập tức đưa một chiếc kính râm sang. Chị đeo lên, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi tái nhợt.

Cuối cùng, chị nói với Trần Tửu một câu.

“Nhớ kỹ, cô chưa từng gặp tôi ở đây.”

Còi cảnh sát hú vang, tiếng chửi rủa và van xin hòa vào nhau. Ánh hoàng hôn buông xuống Phố Vàng, mọi nẻo đường tràn ngập mùa hè bất tận.

Nhưng dẫu hè hay đông cũng đều có điểm cuối.

Trần Tửu lướt qua người thím Ba, đạp một phát thật mạnh lên mặt bà ta như giẫm một con rệp đang giãy giụa.

Lý Đức Phú và Ngụy Kim Hà đã bị giải đi trước, cô chưa kịp hỏi Lý Hoan đâu, nhưng cô không vội, rồi cô sẽ tìm thấy cậu.

Trần Tửu hận đám người này, cô ước bọn họ chết hết đi.

Đám cặn bã này hại cô, khiến cô nhạy cảm, cô sợ hãi, cô nơm nớp không yên.

Cô không cách nào cảm nhận được lòng tốt trên đời, không cách nào tin tưởng người khác, không cách nào thân thiết khắng khít với bất cứ ai.

Máu cô đã lạnh băng, cô cần một người sưởi ấm mình, cũng chỉ người ấy có thể sưởi ấm cô.

Anh mãi mãi lương thiện như thế, dịu dàng như thế, thế giới của anh không có hận, tất nhiên cũng không có tha thứ.

Trong đời anh, mới chớp mắt trước hận cô, nhưng rồi lại mềm lòng, cho nên cuối cùng vẫn tha thứ cho cô.

“Trần Quần, em quá mềm lòng.”

Đôi mắt Trần Quần bỗng trống rỗng, cuối cùng cũng ngẩng lên, song mí mắt lại cụp xuống.

“Chị muốn nói gì?”

Trần Tửu: “Em hận chị.”

Anh không nói gì, như thể tán đồng.

“Nhưng em lại tha thứ cho chị.” Cô lẩm bẩm, vươn tay toan chạm vào anh.

Trần Quần rụt tay lại, tránh cô, cảm thấy ngực như bị rót đầy nước đá, chực đông cứng lại.

Lúc suy nghĩ của anh vẫn đang hỗn loạn chưa sắp xếp rành mạch thì cô lại gấp gáp ép anh đối mặt, khiến chứng hưng cảm đạt đến đỉnh điểm.

Ngực rát xé, nhưng anh chẳng màng.

“Chị dựa vào đâu mà đoan chắc như vậy?”

“Chị đã bảo rồi, vì em mềm lòng.”

Trần Quần quay đầu đi, “Chị đánh giá cao bản thân thật.”

“Có phải em vẫn luôn chờ chị tới tìm em không?”

“Em không.” Lời đáp nhanh đầy chua xót.

Trần Tửu vòng ra sau lưng anh, cúi người ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào đấy.

Trần Quần bất động, đáy mắt dần đỏ hoe, đôi người anh rất đen, đen như đá Obsidian. Hai màu đỏ đen giao hòa, bóc trần yêu hận thuần khiết trong nội tâm anh.

Người đứng sau lưng khuyên anh, đừng giãy giụa, hãy buông tay chịu trói.

Anh yêu cô thế mà.

Nhưng anh không cam lòng, anh chỉ là một kẻ phàm tục, anh cũng có nỗi tức giận chưa nguôi và niềm oán hận không dứt.

Trần Tửu nắm lấy tay anh, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, “Chị sẽ không đi nữa, chúng ta sẽ không bao giờ lìa xa, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Mấy câu này nhắc nhở Trần Quần, anh tỉnh táo lại, sực nhớ lại vở hài kịch cầu hôn chứng kiến hôm qua, chợt dùng sức gỡ tay Trần Tửu ra.

Trần Quần lảo đảo đứng dậy, đối mặt với cô.

“Chị coi em là gì?”

Anh hung hăng nói, khóe mắt như muốn nứt ra, “Chị hiểu gì về em, chị biết em là ai sao? Ngoài hai chữ “Lý Hoan” ra chị còn biết gì khác? Muốn tới thì tới, muốn chạy là chẳng nói tiếng nào mà chạy ngay, chị coi người khác như món đồ chơi…”

Trần Quần đã sống trong thế giới riêng của mình ngần ấy năm, cảm xúc chưa từng dao động mãnh liệt như vậy.

Anh liệt kê một cách lộn xộn, như muốn trút ra hết những giày vò và oán hận trong tim.

“Chị, chị xem em như món đồ chơi, sao chị có thể như vậy…”

Chẳng biết từ khi nào, mắt Trần Quần đã đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống má, mặt anh cũng đỏ ửng lên.

“Không vui thì vứt em mà đi, vui thì ôm nói yêu, chị nói, chị nói yêu… Sao chị có thể nói…”

Trần Tửu ngẩng đầu nhìn anh, giọng anh khàn kinh người.

Cô không dám chớp mắt, chơ vơ đứng đó, hứng chịu mọi cảm xúc của anh.

Trần Quần khóc, khóc một cách đè nén, lặng lẽ rơi nước mắt không hề phát ra tiếng động nào.

Đây là một đứa bé biết rõ chẳng có ai thương mình.

“Trần Quần.” Cô cẩn thận gọi một tiếng ngắt lời anh.

Trần Quần quay đầu đi, giơ tay lau mặt thật mạnh.

Trần Tửu đi tới, đứng yên trước mặt anh, kiễng chân, hôn anh đắm đuối.

“Chị yêu em.”

Trần Quần thờ ơ để mặc cô hôn, rồi bỗng đưa tay đẩy cô ra, cố chấp nghiến răng, nước mắt cứ lăn mãi.

Anh hít sâu hai hơi, hét to thành tiếng.

“Lý Diệp Tử!”

Đây là lần đầu tiên anh gọi toạc cái tên kia trước mặt cô.

“Chị thích em trai mình, chị có thấy ghê tởm không?!”

Trần Quần bóp chặt vai cô, mắt như nhỏ máu.

“Chị thích em? Sao chị có tư cách thích em chứ!”

“Chị hoàn toàn không quan tâm em sống chết ra sao, chị chưa bao giờ để ý đến em! Em có chết chị cũng không để bụng!”

“Chị muốn đi thì đi, muốn ở là ở, dựa vào đâu?”

Trần Tửu cắn chặt môi, hồi lâu mới cười khẽ ra tiếng.

Trần Quần nổi gân xanh, “Cười cái gì?”

Trần Tửu nhìn anh, “Hóa ra em biết.”

“Biết gì?”

Cô đưa tay lau nước mắt cho anh, “Biết chị yêu em.”

Ánh mắt Trần Quần tối sầm, sau đó nhìn cô đầy sắc bén, đong đầy phẫn uất và cả… chờ mong.

Trần Tửu ôm lấy eo anh, thỏa mãn nói: “Chị cứ tưởng nếu chị không nói thì em sẽ không hiểu, hóa ra em đã biết.”

Kiễng chân, hôn anh.

“Ừ đấy. Chị ghê tởm, chị biến th.ái, em đã hài lòng chưa?”

Trong tiếng hít thở rõ mồn một, cô nở nụ cười rạng rỡ.

“Chị là kẻ biến th.ái, chị thích em trai mình, chị thích em. Trần Quần, Lý Hoan, chị hỏi em, em đã hài lòng chưa?”

Bình Luận (0)
Comment