Anh đã hài lòng chưa?
Trần Quần không trả lời được.
Có lẽ chính anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì.
Thật ra anh rất dễ dỗ, hồi nhỏ Ngụy Kim Hà cho anh chút đồ ăn là anh đã quên béng những trận đòn như đòn thù của bà ta. Khi Lý Đức Phú vui sẽ bế anh lên cao, khen anh “Con trai mình rắn chắc rồi này”, anh cũng bật ra tiếng cười ngọt ngào chân thật.
Sau khi quay lại nhà họ Trần, dù có vách ngăn với ông bà Trần và Trần Húc nhưng bọn họ lại cho anh chiếc thẻ không hạn mức. Trần Húc mê xe thể thao, anh luôn có nhiều hơn cậu ta một chiếc. Trần Quần tự thuyết phục bản thân, tự nói với mình rằng đó là tình yêu.
Quên lãng là sở trường của anh.
Duy có Trần Tửu là anh không cách nào buông bỏ.
Anh có thể hao hết tâm can xem nhẹ cơn sốc của chuyện mình bị lừa bán, xem nhẹ những lời càm ràm và tình yêu ông bà Trần dành cho Trần Húc đối lập với sự lạnh nhạt dành cho mình, nhưng anh không thể xem nhẹ Trần Tửu.
Cô đã cho anh hy vọng, rồi lại hủy diệt hy vọng của anh.
Nhưng anh vẫn yêu cô, như cô vậy.
Yêu đến hèn mọn.
“Xin lỗi.”
Trần Quần nhụt chí, ngồi mạnh xuống.
Mắt anh hỗn loạn, vùi mặt vào lòng bàn tay, nói đứt quãng: “Em, em không nghĩ chị là kẻ b.iến th.ái, xin lỗi… Em không cố ý…”
Anh nức nở: “Vì sao, vì sao chị lại nói vậy? Trước kia rõ ràng chị đã vứt bỏ em, sao chị lại thích em được? Có phải chị lừa em không?”
Trần Tửu đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, ngẩng lên nhìn thẳng anh, vươn tay khẽ nắm lấy bàn tay anh.
“Trần Quần, em quên rồi à? Chị từng giải thích với em rồi mà.” Cô nói, “Nếu em không tin, chị có thể nói lại mấy lần nữa cũng được. Chị báo cảnh sát, chị quay lại tìm em, chúng ta không thể đi cùng nhau, nếu đi chung thì chẳng ai chạy thoát được. Chị không hề vứt bỏ em, chị thật sự đã tìm kiếm em rất lâu rất lâu.”
Cô không lừa anh, trên đời này không có câu nói nào thành thật hơn thế.
Trần Quần òa khóc, cảm thấy sức lực mình như bị rút cạn, không thốt nên lời.
“Chị đừng vứt bỏ em lần nữa,” Anh nói năng khép nép, lẩm bẩm: “Đừng lừa em lần nữa.”
Chị nói chị thích em.
Vậy hãy ở lại.
Ở lại nơi này.
Ở lại bên cạnh một người chẳng mấy tốt đẹp như em.
Ở lại trong thế giới của em.
“Chị hứa với em.”
*
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mới đó đã tới kỳ thi cuối kỳ.
Trần Quần học năm Bốn, không cần lo lắng gì về kì thi cuối kỳ, chỉ có sinh viên năm nhất đáng thương là phải bò dậy sớm để tới trường thi.
Hôm nay thi môn tự chọn, cả phòng ký túc xá chỉ có mình Trần Tửu đăng ký môn này.
Tối hôm trước cô còn tám chuyện với Trần Quần, thức hơi muộn, lại còn cố xốc lại tinh thần ôn tập thêm một lúc nên lúc tỉnh dậy thấy mệt muốn chết.
Sắc trời hửng sáng, Trần Tửu khẽ tay khẽ chân soạn thẻ sinh viên và bút cần dùng cho buổi thi bỏ vào túi, cũng không trang điểm, co tay mở cửa, nhanh như chớp chạy đi.
Bảy giờ sáng, hầu hết người ở ký túc xá chưa tỉnh, hành lang vắng tanh.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất rọi thẳng vào, gạch dưới đất phản chiếu ánh vàng, Trần Tửu đi tới khúc cua đầu cầu thang, trên người cũng dát lên một lớp ánh vàng nhạt.
“Một ngày đẹp trời.”
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy sự dịu dàng lan tràn cõi lòng.
Mà sự dịu dàng này lại được phóng đại vô số lần khi trông thấy người phía dưới lầu.
…
Trần Quần dựa vào cái cây bên dưới ký túc xá nữ, cúi đầu khoanh tay, trút nửa sức nặng cơ thể lên cây, ngay cả Trần Tửu đi tới cũng không phát hiện.
Có lẽ anh rất mệt, vẫn luôn khép hờ mắt như đang ngủ.
Nghe tiếng bước chân Trần Tửu lại gần, Trần Quần mơ màng mở mắt ra, vừa mở mắt đã trông thấy cô, khuôn mặt vì mệt mỏi nên không có biểu cảm dư thừa nào, dang tay ra với cô.
Trần Tửu ngoan ngoãn lao vào ngực anh.
“Còn mấy môn nữa mới thi xong?” Trần Quần ôm lấy eo cô, “Định khi nào về nhà?”
Cô kiễng chân hôn lên trán anh: “Sắp rồi, anh trai chị bảo ngày kia sẽ tới đón chị.”
Trần Quần gật đầu, buông cô ra, đứng thẳng lên, ánh mắt liếc sang sách cô, hơi nhướng mày.
Anh cầm lấy cuốn sách, lật xem, “Sắp thi môn gì thế?”
Trần Tửu: “Tiếng Anh thương mại.”
Trần Tửu khép sách đánh rầm một cái, động tác cực kỳ lưu loát.
“Sao thế?”
“Nhìn đau đầu.”
“…”
Trần Quần vung vê cuốn sách, lát sau, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một thứ, quơ quơ: “Đây là chị à?”
Chiếc thẻ sinh viên được lấy ra, ngón trỏ của Trần Quần chỉ đúng vào tấm ảnh thẻ của Trần Tửu.
Sinh viên năm Nhất nào cũng phải chụp ảnh thẻ lúc nhập học, Trần Tửu chê trường chụp xấu bèn tự bỏ tiền tới tiệm tự chụp lại.
Bỏ tiền có khác, rửa ra trông Trần Tửu xinh đẹp nao lòng người, da dẻ nõn nà khinh sương thắng tuyết.
Thấy cô gật đầu, Trần Quần bèn cầm chiếc thẻ sinh viên nghiêm túc ngắm nghía, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“… Em muốn nói gì thì nói đi.”
Trần Quần thành thật đáp: “Trông không giống chị lắm.”
“…”
Trần Quần đóng sách lại, ngước mắt ngắm cô: “Nghĩ gì thế?”
Trần Tửu buồn bực liếc anh một cái, giật sách trong tay anh về, im lặng mấy giây mới như hạ quyết tâm mà nói với Trần Quần: “Trần Quần, liệu chúng ta có nên làm chút chuyện của tình nhân không?”
Trần Quần vẫn giữ nguyên tư thế cũ: “Chuyện gì?”
Anh thật sự nghiêng đầu nghĩ ngợi, dáng vẻ khổ não như đang điều động tất cả EQ mình có để ứng phó với con gái.
Trần Tửu im lặng chờ.
Lát sau, Trần Quần như nghĩ ra gì đó, vỡ lẽ.
Anh nhíu mày lắc đầu nói: “Giờ không được.”
Có lẽ cảm thấy mình từ chối quá thẳng thừng, anh lại bồi thêm một câu nhằm gỡ gạc: “Cuối năm hơi bận, không có thời gian, đợi thêm một thời gian nữa thì tối nào em cũng rảnh, đến lúc đó mình lại…”
Nói đến đây thì ngưng, Trần Quần dùng khuôn mặt đỏ lựng để chứng minh “chuyện tình nhân nên làm” mà anh nghĩ trong đầu rốt cuộc là gì.
“…”
Trần Tửu bội phục Trần Quần, lúc anh nhắc tới chuyện ấy mà mặt mày vẫn thản nhiên như không, đường nét bất biến, như thể chuyện này với anh mà nói chẳng khác gì ăn ngủ.
À không, vốn dĩ chuyện này đã thuộc phạm trù “ngủ” rồi mà.
Bọn họ từng có một lần như thế, song Trần Quần nói năng tự nhiên đến mức khiến người ta không thể cảm nhận được chút thẹn thùng và khoái trá khi “nước sữa hòa quyện” gì cả, mà khiến bầu không khí học thuật bao phủ hai người.
Trần Tửu thở dài, ôm sách xoay người đi.
Trần Quần bật cười, chạy mấy bước dài đuổi theo cô, kéo cô xoay người lại, ấn vào ngực mình.
Anh mới tắm xong, người thơm phưng phức. Trần Tửu dán mặt vào ngực anh, cảm thấy lồng ngực anh rung khẽ khàng vì đang cười.
“Ngoan, đừng giận mà.” Anh nói, “Mấy hôm nay em thực sự rất mệt, cũng thực sự rất nhớ chị, nếu làm chị không vui thì em xin lỗi chị.”
Trần Tửu giãy khỏi ngực anh, ló đầu ra, khoảng cách giữa hai người rất gần, mặt đối mặt, mũi kề mũi.
“Chị không giận.” Cô nói.
Trần Quần sờ mắt kính trên sống mũi: “Thế đi ăn sáng chung đi.”
Trần Tửu gật đầu phối hợp.
Bọn họ tới căn tin Đại học A, Trần Quần không thích ăn sáng lắm, anh cầm sách của Trần Tửu tìm một chiếc bàn xem như sạch sẽ ngồi đợi cô.
Dạo này đang bàn chuyện hợp tác nên Trần Quần ăn vận khá trang trọng. Bộ vest màu xám được cắt may khéo léo khiến thân hình anh trông càng cao ráo gầy gò. Trần Quần không phải người lôi thôi, thậm chí còn hơi mắc bệnh sạch sẽ, luôn thích sửa soạn thật gọn gàng sạch sẽ. Một người như vậy ngồi trước cửa sổ sát đất trong căn tin, hình ảnh không thể không khen là cảnh đẹp ý vui.
Chỉ đi mua đồ ăn sáng mà xung quanh đã có ba bốn nữ sinh nhìn lén anh.
Trần Tửu im lặng ngồi xuống, đưa chai sữa bò trong mâm sang cho anh.
Trần Quần đẩy về, “Em không uống.”
Trần Tửu: “Bụng rỗng không tốt, uống tí sữa lót dạ đi.”
Trần Quần nhìn hộp sữa bò kia như nhìn vi khuẩn, “Em không thích uống thứ này.”
Trần Tửu lại đưa ly sữa đậu nành pha đường đựng trong ly nhựa dùng một lần sang: “Thế thì uống cái này.”
“…Lấy về đi.”
Cô gái gần đó bỗng thấy mất hứng, mất mát kéo bạn mình đi, mắt Trần Tửu nhìn chằm chằm theo bóng cô nàng nọ, mãi đến khi cô ta biến mất ở cửa căn tin mới thu mắt về, sau đó thản nhiên kéo cả sữa bò và sữa đậu nành trước mặt Trần Quần về chỗ mình.
Trần Quần: “Không phải đưa em uống à?”
Trần Tửu uống một hớp sữa đậu nành: “Không, chị mua để thi xong tự uống.”
Trần Quần: “Thế vừa rồi chị đưa em làm gì?”
Trần Tửu đột nhiên bật cười, phiền muộn lúc trước tan sạch, mắt hiện vẻ đắc ý, cả khuôn mặt thoạt trông vô cùng đáng yêu.
“Em đoán xem?”
Trần Quần im lặng, anh đâu có ngốc, đương nhiên biết vì sao Trần Tửu làm thế.
Cô ghen, vì anh.
Nếu không phải đây là căn tin người đến kẻ đi thì Trần Quần thực sự muốn ấn cô vào tường mà hôn một hồi tàn bạo.
Ý nghĩ này một khi lóe lên trong đầu, Trần Quần không ngồi yên được, đâu chỉ không ngồi yên được, phải nói là đứng ngồi không yên mới đúng.
Anh kề sát vào Trần Tửu, hai người chỉ cách mấy cm nhìn nhau.
Trần Quần: “Thích em thế cơ à?”
Trần Tửu buông đũa, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, thích em thế đấy.”
Nghe cô nói vậy, Trần Quần phát ngượng.
“Nghe nói có rất nhiều con gái thích em,” Cô nghiêm túc, “Sau này em đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
Trần Quần vô tội hứa, “Em sẽ cố.”
Mặt Trần Tửu thờ ơ, khiến Trần Quần tò mò. Anh hỏi: “Nếu em trêu hoa ghẹo nguyệt thì chị tính sao?”
Trần Tửu gắp chiếc tiểu long bao cắn một miếng, quả quyết: “Đánh chết em.”
“…”