Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 25

Hậu quả trêu hoa ghẹo nguyệt ra sao cuối cùng vẫn là một đầu đề không lời giải, chuyện cần lo lắng gần nhất là sinh nhật của cục cưng nhà họ Trần: Trần Tiểu Đậu.

Bạn nhỏ không cần gì khác ngoài hôm sinh nhật được bố mẹ và cô dẫn đi công viên trò chơi.

Kỳ thi cuối kỳ khiến Trần Tửu bận điên cuồng, hoàn toàn quên khuấy chuyện sinh nhật. Hôm trước cô đã hứa với Trần Quần sẽ tới công ty anh, hai cái hẹn trùng nhau, cô không thể không cho Trần Quần leo cây.

Cô sợ Trần Quần cảm thấy mình lại vứt bỏ anh, khó xử giải thích hồi lâu, song Trần Quần lại đồng ý ngay khiến Trần Tửu cúp máy mà vẫn còn ngạc nhiên.

Ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, không khí trong xe đè nén cực độ.

Nhạc Mông hỏi: “Này thiếu gia, sao mà không vui thế?”

“Đàn ông toàn mất não khi yêu.” Diêm Thiếu Đình ngậm điếu thuốc, quay đầu cười đầy cợt nhả, “Cô xem cái mặt sầm sì của cậu ta kìa, rõ kinh.”

Nhạc Mông hoảng hồn, giơ tay xoay đầu Diêm Thiếu Đình ra trước, run rẩy chỉ về trước: “Lái xe thì nhìn đường đi! Nhìn đường!”

“Trình lái xe của anh đây đỉnh mà, đừng sợ!”

Nhạc Mông sup sụp: “Thế thì cậu cũng phải nhìn đường chứ! Không nhìn thì biết hướng nào mà lái!”

Diêm Thiếu Đình cười ầm lên: “Xe này có bộ lái tự động, đừng sợ.”

Anh ta đặt một tay lên vô lăng, tay kia để trên đùi, cười chảy cả nước mắt: “Nhạc Mông nói đúng, trình lái xe có đỉnh mấy cũng phải biết hướng mà lái! Không sai!”

“…”

Nhạc Mông phát ót Diêm Thiếu Đình một cái, “Cậu đúng là tên khốn cà chớn!”

Diêm Thiếu Đình càng cười bạo, trong tươi cười có phóng túng, trong phóng túng lại loáng thoáng hả hê, ánh mắt thoáng liếc sang Trần Quần.

Trần Quần chẳng bao giờ muốn ầm ĩ chung với họ, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không đáp.

Diêm Thiếu Đình cười nham nhở, nghêu ngao hát: “Tốc độ bảy mươi dặm.”

“Tâm trạng tự do tự tại.”

“Lái, lái đến thành phố bên cạnh, mở cửa sổ xe cho gió lùa vào!”

“Dùng tốc độ đổi lấy niềm sảng khoái…”

Nhạc Mông: “…”

Hai kẻ dở hơi bọn họ cứ ồn ào mãi, Trần Quần lại yên lặng ngồi đó trông chẳng hợp cạ gì cả.

Anh nhớ tới cú điện thoại ban nãy của Trần Tửu, bất giác rầu rĩ, song nghĩ đến sự dè dặt khi nói chuyện của cô thì lại chẳng biết trút nỗi muộn phiền này vào đâu.

Lý do của cô rất chính đáng, không cách nào cự tuyệt được.

Nhưng rõ ràng cô đã hứa với anh… sẽ tới công ty với anh…

Trần Quần không thể kiềm chế nỗi mất mát.

Nhưng anh sẽ không thừa nhận, anh là Trần Quần, Trần Quần luôn cô độc, mạnh miệng, nói thật một lần là đủ rồi, nước mắt chảy mãi sẽ trở nên rẻ rúng.

Anh tự cho là giấu giếm rất tài, nhưng trong mắt Nhạc Mông lại y hệt con cún Nhật cực kỳ đáng thương.

Cô nàng không nhìn nổi nữa, bèn nghĩ cách giúp anh: “Muốn gặp cô ấy thì cứ nói thẳng là được mà.”

Trần Quần đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đáp nhẹ tênh: “Cô ấy phải tới công viên trò chơi với con của anh trai, đã hứa rồi.”

“Công viên trò chơi nào?”

Trần Quần báo tên.

Không phải loại công viên chỉ dành cho con nít mà là một công viên trò chơi rất có tiếng ở Tứ Phương, nổi đến độ chẳng cần tìm cũng biết ở đâu.

“Nếu cậu muốn gặp bạn gái thì đâu nhất thiết phải tới công ty.” Nhạc Mông chân thành đề nghị, “Công viên trò chơi cũng ổn đấy.”

Trần Quần không ừ hử gì, yên lặng quay đầu lại nhìn.

“Vốn thế mà.” Nhạc Mông dang hai tay tỏ ý bất lực, “Công viên trò chơi có phải do nhà cô ấy mở đâu.”

Trần Quần: “Có ý gì?”

“Ý là…”

Diêm Thiếu Đình hơi nghiêng người, mỉm cười.

“Là ai đến chả được.”

Nhạc Mông bắt tréo chân: “Xõa đi.”

Diêm Thiếu Đình nín cười, nhìn sang Trần Quần: “Đi chung không?”

Nhạc Mông: “Can gì cậu?”

Diêm Thiếu Đình ngoan ngoãn đáp: “Thiếu gia đây chưa hết tính trẻ con.”

Trần Quần vẫn không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại chớp liên hồi.

Chỉ là một đề nghị thuận miệng, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy khả thi.

Nhưng anh không muốn bộc lộ niềm vui quá lộ liễu, chỉ gật đầu một cái rất giữ kẽ, bình thản nói: “Đi.”

Đi… thì đi.

Dù sao công viên trò chơi có phải nhà cô mở đâu.

Diêm Thiếu Đình liếc nhìn kính chiếu hậu, vô cùng cạn lời.

“Quần à, cậu muốn cười thì cười, không thì thôi, chứ khóe miệng đừng run mãi thế, tôi nhìn mà sợ khiếp vía.”

Rốt cuộc Trần Quần cũng không kìm nổi, đưa tay vỗ ót anh ta, cười nói: “Lái xe đàng hoàng đi.”

“Ui da tôi đã nói với mấy cậu xe này có bộ lái tự động rất đắt mà…”

Một đường hi hi ha ha đùa giỡn dưới ánh mặt trời.

Dạt dào sức sống.

Đời là thế, mà người cũng thế.

*

Trần Tửu chen chúc xếp hàng ở lối vào người qua kẻ lại, vô số lần liếc nhìn điện thoại.

Nó im lìm, chẳng có lấy một tin nhắn.

Giận à?

“Cô ơi…”

Trần Tửu lập tức xoay người, tươi cười vẫy tay với bé Dumbo nhà mình, “Cô ở đây.”

Trần Tiểu Đậu dựa vào ngực Kiều Hòa, cười đến ch.ảy n.ước miếng ròng ròng.

“Cô, cô, cô…”

Kiều Hòa lấy khăn giấy lau miệng cho cậu bé, “Tiểu Đậu còn muốn chơi thêm lần nữa, em qua bên cạnh nghỉ ngơi đi, đừng đứng đây nữa.”

Công viên trò chơi Tứ Phương không cho xếp thành hàng dài, chỉ nhận mã QR. Mã QR của Trần Tiểu Đậu và Kiều Hòa do Trần Đinh lấy, lúc này Trần Đinh đã xếp hàng gần tới lượt, đang chờ quét mã.

Trần Tửu cân nhắc, cô đứng đây đúng là không làm gì, vì thế nghe lời Kiều Hòa, quay đầu tránh ra.

Men theo hàng dài người ở khu mua sắm, đám người dọc đường cười nói thoải mái vô cùng náo nhiệt, xua tan lạnh giá.

Cô thong thả đi ra ngoài, không nhanh không chậm.

Bỗng dưng, Trần Tửu trông thấy một người trong đám đông.

Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo khoác đen, cao ráo gầy gò, tay cầm một chiếc bong bóng hình ngựa bập bênh, vẻ mặt bình thản lạnh lùng.

Ngoại hình của anh không xem là tuấn tú, nhưng khí chất rất ổn, đứng im cũng thành tranh.

Anh đưa mắt nhìn sang, trong đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu hình bóng cô. Khi bốn mắt chạm nhau, anh vẫy tay, chiếc bong bóng khẽ bay bay, rõ ràng xung quanh đầy người nhưng giọng anh lại chuẩn xác truyền tới tai cô.

“Trần Tửu, lại đây.”

Trần Tửu trố mắt, cười ra tiếng, vui sướng rảo bước sà vào lòng anh.

“Sao em cũng tới đây?”

Anh đưa tay buộc bong bóng vào cổ tay cô, “Em không thể tới à?”

“Có thể chứ.” Cô ngẩng đầu, “Công viên trò chơi có phải do nhà chị mở đâu.”

“…”

Trần Quần câm nín, cầm lấy bàn tay cô đang đặt trên eo mình, nhưng dùng sức cũng gỡ không ra.

Cô nàng này bám chặt thật.

“… Bỏ ra.”

Trần Tửu vùi đầu, nhéo vờ eo anh hai cái, “Không bỏ.”

“Đứng ngay ngắn đi, chị có phải con lười đâu.”

“…”

Câu này quá không có tình người.

Trần Tửu miễn cưỡng buông tay, bị Trần Quần dắt ra ngoài.

Trần Tửu cầm bong bóng, ước lượng mấy cái, “Em nghĩ gì mà mua cái này?”

Ngọt ngào quá.

“Không phải em mua.” Trần Quần giơ tay chỉ về phía khu mua sắm, “Con trai Nhạc Mông thích, hôm nay mua một tặng một.”

“…” Trần Tửu quyết định im lặng thì hơn.

Sợ tự tức chết mình.

Nửa phút trôi qua.

“Em muốn dẫn chị đi đâu?”

Trần Quần nắm tay cô, “Đi loanh quanh.”

Trần Tửu khẽ thở ra, v.uốt ve lông mày Trần Quần, mân mê chiếc mũi cao thẳng của anh.

“Sao đã tới công viên trò chơi mà còn nói năng như ông cụ non thế? Ngày nào cũng sống kiểu cách, cẩn thận già sớm.”

Trần Quần cụp mắt, vẻ mặt nhạt đi chút, anh đột nhiên cúi đầu, kề sát mặt Trần Tửu, vì cách rất gần nên cô có thể nhìn thấy vẻ mặt ẩn ý của anh.

“Sao chị thích quản em thế?”

Trần Tửu tiến về trước, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Lành lạnh, nhưng ngọt ngào.

“Chị thích quản.” Cô chu môi, lại hôn thêm cái nữa, “Chị còn muốn quản cả đời.”

“Nói thì dễ nghe, nhưng làm sao chứng minh là chị nói thật?”

Trần Tửu ngẫm nghĩ, hình như không thể thật.

“Không thể.” Cô cong cong vành mắt, chà ngón tay lên trái khế của anh, “Chẳng biết cả đời là bao lâu, không có cách nào chứng minh lời chị nói là thật.”

“Vậy à?”

“Thế này nhé,” Cô thương lượng, “Đợi khi nào tới cuối đời, em lại hỏi chị lần nữa được không?”

Trần Quần bị cô chọc cười, “Tới lúc đó thì em chết rồi còn hỏi kiểu gì?”

Trần Tửu cảm thấy có lý, tủi thân nói: “Sao em cứ hỏi mấy câu khó hiểu vậy?”

Trần Quần xỏ một tay vào túi áo khoác, đắc ý nói, “Em thích.”

“… Rảnh quá.”

Bóng dáng hai người mỗi lúc một xa, dần dần biến mất cuối đám đông.

Gần khu mua sắm, có một nam một nữ một trẻ con đứng gần cửa xoay nhìn theo bọn họ.

Diêm Thiếu Đình bất giác đẩy chiếc kính râm trên mũi nhưng chẳng có gì, bấy giờ mới nhớ chiếc kính râm quý hóa của mình đang đeo trên mặt thằng nhóc bên cạnh.

Lục Tầm ngẩng đầu, chiếc kính râm to đùng che hết khuôn mặt nhỏ xíu, cậu bé nhìn người bên cạnh, hỏi: “Chú Diêm, anh Trần Quần không đi với chúng ta ạ?”

“Cháu giải thích vì sao gọi cậu ta là anh mà gọi chú là chú trước đi.”

Lục Tầm nghiêm túc đáp: “Anh ấy là thần tiên, thần tiên đều là anh hết.”

Diêm Thiếu Đình lấy kính lại đeo lên, hứng thú hỏi: “Thần tiên? Thần tiên gì?”

Nhạc Mông: “Thần tiên nhỏ.”

“Là cái gì?”

“Biệt danh của Trần Quần, nhân viên cậu ta đặt đấy.”

Mấy thứ như biệt danh hễ ai có tiếng đều có. Diêm Thiếu Đình nổi tiếng ăn nhậu gái gú, nên người ta đặt biệt danh cho anh ta là “Tổ tông”.

Vị tổ tông sống sờ sờ.

Diêm Thiếu Đình tò mò: “Vì sao gọi cậu ta như vậy?”

Nhạc Mông: “Cậu đoán là vì sao?”

Diêm Thiếu Đình: “Người giàu thì sướng, sướng như tiên!”

Lục Tầm: “Chú tục tằn quá.”

Cậu nhóc này từ nhỏ đã lớn lên ở Thành Không Ngủ, mới tí tuổi đầu đã trở nên ranh mãnh, không ngờ lại dám làm tổ tông mất mặt thế.

Diêm Thiếu Đình cười ầm, cũng không giận mà hỏi: “Vậy cháu nói xem sao lại gọi cậu ta là thần tiên?”

Lục Tầm thật thà lắc đầu, tỏ ý không biết.

Nhạc Mông: “Vì trên người cậu ta không có mùi người.”

Diêm Thiếu Đình ngu mặt: “Là sao? Mùi người, mùi nữ hay mùi nam?”

“…”

Lục Tầm thở dài, “Chú, nếu rảnh thì đọc sách đi, chú chịu thiệt là vì thiếu hiểu biết đấy.”

“Thằng nhóc này!”

Diêm Thiếu Đình tức nghẹn không thốt nên lời, Nhạc Mông thấy họ đã khuất bóng, hơi thất thần.

Trước nay, biệt danh của Trần Quần là thần tiên nhỏ vì anh không giống con người, không có mùi vị khói lửa nhân gian, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng anh lại giàu, tiền tiêu không hết mà nỗi cô độc cũng vứt không đi, người như vậy không quá hợp với thế giới này.

Thế giới không thích anh, anh cũng không thích thế giới này.

Nhạc Mông nhiều lần hoài nghi lẽ nào sẽ có ngày Trần Quần lặng yên biến mất.

Nhưng bây giờ xem ra cô đã lo thừa.

Anh bắt đầu sống như một người bình thường, có vui buồn hờn giận, có dao động cảm xúc.

Có vướng bận, cũng có tình yêu.

Dù còn vụng về, còn thấp thỏm lo âu, nhưng có thể thấy anh đang cố gắng.

Anh đang cố gắng yêu cái thế giới vốn không thích anh.

Thế thật tốt.

Thế cũng đủ lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment