Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 26

Trần Tửu cứ tưởng Trần Quần chỉ muốn dạo một vòng quanh công viên trò chơi, không ngờ anh lại nổi hứng chơi thật.

Trò được chọn cũng rất độc đáo. Trần Tửu nhìn chằm chằm năm chữ “Chỉ cho phép nói thật” to đùng trước mặt, đối diện với ánh mắt ông chủ tiệm đi đôi giày bông dày cộm thì hơi nghẹn lời.

Ông chủ: “Mê cung nói thật, 250 đồng một người, tiền thế chấp cho vòng phân biệt nói dối là 500 đồng, hoan nghênh dùng thử.”

Trần Tửu nhíu mày: “Hơi đắt…”

Chưa dứt lời thì Trần Quần đã quẹt thẻ xong, lấy vòng tay tới, đeo một cái cho Trần Tửu.

Chiếc vòng phát hiện nói dối này thoạt trông không khác gì vòng tay chạy bộ, giữa màn hình điện tử lóe sáng lờ mờ, hiển thị một dòng chữ tiếng Anh cô đọc không hiểu.

Ông chủ vừa mở cửa vừa nói: “Chúc hai người may mắn, đợt người trước vừa ra khỏi, chắc bên trong không có ai. Đừng lo lắng, mê cung nhỏ lắm, chỉ cần cô không nói dối thì vòng một vòng đã ra tới cửa.”

Trần Tửu quay đầu hỏi: “Nếu nói dối thì sao?”

   

Ông chủ cười quái gở với cô.

“Sẽ gặp ma…”

Hình như hơi đáng sợ.

Trần Tửu ngoan ngoãn theo Trần Quần vào trong.

Bên trong thật ra không ghê như ông chủ nói, chỉ có mấy miếng vật liệu ghép nối tạo thành mê cung, đèn hơi tối nhưng có thể thấy rõ đường đi.

Không có đầu lâu dọa người, không có nhạc nền ghê rợn, đúng là chỉ đi vào mê cung.

“Gì đây…” Trần Tửu lẩm bẩm.

Trần Quần ngoảnh lại kéo cô, nói: “Ông ta ở ngoài giám sát nhịp tim, nếu phát hiện có khả năng nói dối sẽ bật công tắc.”

Chỉ chỉ tấm ván, “Chỗ này có thiết bị tự động, căn cứ vào lựa chọn của ông ta để thay đổi hướng mê cung.”

Trần Tửu nhìn tấm ván lung lay chực đổ, cạn lời: “Nếu ai không muốn chơi thì phá luôn là xong.”

Trần Quần: “Người ta thích mới vào chơi, làm gì có ai rảnh đến độ đi phá hư.”

Trần Tửu ừ một tiếng, Trần Quần nắm tay cô từ từ đi dọc con đường.

Ngay khi cô vừa thích ứng với bóng tối, Trần Quần đột nhiên hỏi một câu.

“Trần Tửu, chị thích em à?”

Bước chân bất giác dừng lại, không khí yên ắng như đông lại.

Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn xanh nơi cổ tay.

Ánh đèn xanh này chợt khiến Trần Tửu thấy hồi hộp khó hiểu.

Cô khẽ hít một hơi, cảm thấy Trần Quần đang nhìn mình chằm chằm, cô vươn tay, dùng cả tay còn lại nắm lấy cổ tay anh, trong ánh sáng xanh lờ mờ thấy đôi mắt anh.

Trần Tửu gật đầu, kiên định nói: “Chị thích em.”

Trần Quần không nói gì, nhìn cô rất lâu.

Sau hồi lâu, không khí vẫn yên ắng.

Mê cung không thay đổi.

Trần Tửu hỏi: “Em dẫn chị vào đây là vì muốn thử hỏi cậu này?”

Trần Quần thắng thẳn thừa nhận, “Ừm.”

“Vì sao? Em không tin chị à?”

“Hơi hơi.” Trần Quần tiếp tục đi về phía trước.

Trần Tửu hỏi: “Thế giờ tin chưa?”

Anh không nói gì.

Trần Tửu thở dài: “Trần Quần à, nhiều khi chị cảm thấy con người em kỳ quặc lắm nhé.”

“Chị cũng có thể hỏi em.”

Trần Tửu định nói gì đó, Trần Quần đã rảo bước nhanh hơn. Anh đưa tay đẩy về trước, cửa mở, ánh mặt trời rọi vào.

Ông chủ đứng ở cửa cười ngọt ngào với họ, “Chúc mừng hai người đã thoát khỏi mê cung mini thành công.”

Đây là mê cung mini? Rõ ràng là mê cung nhi đồng.

Trừ chiêu bài vòng phát hiện nói dối thì hoàn toàn không dùng tới chỉ số thông minh.

Trần Quần vừa đi ra vừa nói: “Lát nữa tới công ty em nhé.”

Trần Tửu trả vòng tay lại cho ông chủ, nhận lại tiền thế chấp, gật đầu đồng ý.

Trần Quần nắm tay cô ra khỏi công viên trò chơi, Trần Tửu nhắn một tin cho Trần Đinh báo tối nay mình không về nhà.

Bọn họ lên xe, Trần Quần lái xe trông rất nghiêm túc, trông có phần lạnh lùng.

Trần Tửu gập đầu ngón tay gõ gõ trần xe, “Xe này của em bao nhiêu thế?”

Trần Quần báo giá.

“Ôi.” Cô lập tức rụt tay về, làm bộ bị dọa sợ. “Đời chị chưa từng ngồi chiếc nào quá bảy con số đâu.”

“Nếu thích thì em tặng chị.”

Trần Tửu cười tủm tỉm lắc đầu, “Thế thì không cần, chị thích ngồi ghế phụ hơn.”

Cô ngồi ngay ngắn, nhìn phía trước, sực nghĩ tới gì đó, thốt lên: “Ơ, vừa rồi quên mất.”

Trần Quần: “Quên gì cơ?”

“Vừa rồi chị cũng muốn hỏi em một chuyện.”

Trần Quần: “Chị hỏi đi.”

Trần Tửu túm đai an toàn, nghiêm mặt: “Năm ấy em có biết chuyện chị chạy trốn không?”

“Biết.” Trần Quần nói, “Cái hôm chị và Ngụy Tri Ngộ đi, em còn đuổi theo chị.”

“Chị không phải nói hôm ấy, ý chị là trước khi chị đi, em có linh tính là chị sẽ đi không?”

Linh tính gì được, lúc ấy anh bị đánh đến sống dở chết dở, còn sức đâu mà nghĩ nhiều vậy. Trần Quần bất đắc dĩ cười khổ.

“Không, chỉ lo dưỡng thương thôi.”

Hơn nữa sau đó vì đuổi theo xe mà anh chỉ còn nửa cái mạng, có nhiều chuyện phải đợi đến khi quay lại nhà họ Trần mới từ từ hiểu rõ.

“Khi ấy chị sợ rằng em sẽ đứng về phía họ, nên không dám nói với em.” Trần Tửu vẫn không nhúc nhích, mặt hiện vẻ đau khổ, “Hơn nữa tình hình lúc ấy rất gấp, bọn chị rất sợ bị phát hiện, cũng sợ thầy Ngụy sau khi ra ngoài sẽ không chịu làm chuyện này nên mới ép anh ta mang cả chị theo, khi ấy vali không có cách nào nhét hai người được.”

Trần Quần: “Em biết.”

Anh lý giải nỗi khổ của cô.

Trần Tửu thoáng bình tĩnh lại, xoay người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trần Quần, “Bất kể thế nào thì cũng là chị sai.”

Năm mười mấy tuổi, cô chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn và tự do. Đến khi về nhà mới từ từ nhận ra, cô đã có tự do, nhưng vẫn nhớ nhung một người.

Cô không thể kết luận đấy có phải là tình yêu hay không, mãi đến tận bây giờ cũng không chắc chắn hoàn toàn.

Nhưng thật ra cũng không cần khẳng định, dù là tình thân hay tình yêu thì tóm lại bọn họ đều ở bên nhau.

Trần Quần thắc mắc: “Chúng ta vừa rồi mà chị kể còn có ai nữa?”

Trần Tửu: “Con dâu thím Ba, em còn nhớ không? Chính là cô gái bị xích mấy tháng ấy.”

Trần Quần gật đầu.

“Không biết giờ chị ấy ở đâu.”

“Nói chung chắc là sống không quá tệ.” Trần Quần nói, “Không thể nào tệ hơn lúc ấy được.”

Trần Tửu: “Mong là vậy.”

 
Bình Luận (0)
Comment